Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2146: Chương 2146

Chương 2146: Chương 2146Chương 2146: Chương 2146
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Mộc Vĩnh đi vào giữa không trung ở trên cao nhìn xuống, xa xa nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, cười chào hỏi: “Lữ công tử, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
Lữ Thiếu Khanh cũng chậm rãi lên không, cười gật đầu: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, rất nhớ mong.”
Hai người đều là vẻ mặt tươi cười, như tắm trong gió xuân, ngữ khí nhu hòa giống như bằng hữu cũ nhiều năm không gặp chào hỏi nhau. Gia Cát Huân cau mày, nàng ta không ngờ Mộc Vĩnh sẽ đích thân đến đây.
Thân phận Mộc Vĩnh, nàng ta cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết là Mộc Vĩnh có quan hệ rất thân thiết với Thánh chủ. Trưởng bối trong tộc bảo nàng ta tới đây nghe lệnh Mộc Vĩnh, không được tuỳ tiện chống lại mệnh lệnh.
Lữ Thiếu Khanh và Mộc Vĩnh quen nhau, nàng ta không kỳ quái, dù sao Lữ Thiếu Khanh cũng từng náo loạn Thánh địa.
Nhưng mà, quan hệ của hai người tốt đến như vậy sao? Nàng ta không kìm được hỏi Tiêu Y: “Quan hệ của hắn và Mộc Vĩnh tốt lắm sao?”
“Tốt, tốt đến mức bọn hắn đều muốn giết chất đối phương.” Tiêu Y nhún nhún vai: “Lúc trước nếu không phải hai vị sư huynh ta lợi hại thì đã sớm bị hắn hại chết rồi.”
Ánh mắt Mộc Vĩnh rơi lên người Gia Cát Huân, lại rơi lên người Khấu bọn hắn.
Gia Cát Huân nhìn không hề thấy có bất kỳ vấn đề gì, xem ra đã được ưu đãi ở nơi này. Khấu bọn hắn thì chật vật hơn nhiều, chịu đãi ngộ của tù binh thật sự.
Vẻ mặt Mộc Vĩnh không thay đổi, ánh mắt lại lần nữa rơi lên người Lữ Thiếu Khanh: “Vốn cho rằng ngươi sẽ ở mãi Tê Châu không ra, vốn định tìm thời gian đến Tầ Châu bái phỏng ngươi, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở chỗ này.”
Lữ Thiếu Khanh cũng cười nói: “Biết ngươi đã đến, nhớ nhung ghê gớm cho nên lập tức chạy tới.”
“Biết ngươi còn sống, trong lòng rất là vui mừng.”
Mộc Vĩnh trong lòng phiền muộn một chút.
Tên đáng ghét.
May lúc trước hắn ta được chứng kiến sự lợi hại của Tốn Ma thạch chứ nếu không chắc chắn hắn ta cũng sẽ có kết cục như Kiếm Ngũ.
“Ở Tề Châu nghe được tin tức của ngươi, ta cũng rất vui mừng” Mộc Vĩnh cũng đáp trả.
“Tề Châu?” Lữ Thiếu Khanh kì quái: “Tà Châu xảy ra chuyện gì? Ta không biết.”
Chuyện Tề Châu, Lữ Thiếu Khanh hiểu rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, ra vẻ trấn tĩnh: “Không thể nào, Điểm Tinh Phái là ma tộc các ngươi diệt?”
“Ngoan độc, ma tộc các ngươi thật là ngoan độc.”
“Nguyền rủa các ngươi sinh con không có mồng.”
Mộc Vĩnh có chút buồn bực. Tiểu tử này, vẫn vô sỉ như vậy.
“Hừ, bớt nói nhiều lời, mau nói chính sự.” MỊ Càn không nhịn nổi, muội muội của hắn ta còn đang ở trong tay Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta nhận được mệnh lệnh của phụ thân, tới đây là để cứu muội muội ra ngoài chứ không phải tới để nghe Lữ Thiếu Khanh và Mộc Vĩnh hàn huyện với nhau.
Dù Mi gia cấu kết với ma tộc, dù Mộc Vĩnh là thống soái ma tộc thì hắn ta cũng không cho Mộc Vĩnh sắc mặt tốt.
Nếu như không phải mệnh lệnh của phụ thân cùng muội muội ở chỗ này, hắn ta chẳng muốn cùng đi theo.
Mị Càn tiến lên một bước, tản mát ra khí tức sắc bén, như một thanh trường kiếm trực chỉ Lữ Thiếu Khanh: “Thả muội muội ta ra, nếu không đánh với ta một trận.” Hóa Thần cảnh giới tầng chín, khí tức sắc bén, tràn ngập sức sống mạnh mẽ.
Các tu sĩ vây xem không kìm được thấp giọng hô.
“Chẳng trách có người nói hắn sắp bước vào Luyện Hư kỳ, lời đồn không hề sai.” “Đúng là mạnh, Giản Nam cũng không thua kém nhỉ?” “Quả nhiên là thiên tài lợi hại nhất ngũ gia tam phái.” “Những người khác so với hắn vẫn kém một chút.” “Ngươi quên Hạ Ngữ cùng Tuyên Vần Tâm sao? Ba người đứng đầu Phong Hoa bảng đều không hề thua kém hắn.” “Hắn muốn khiêu chiến Lữ Thiếu Khanh sao?”
Lữ Thiếu Khanh không để Mị Càn vào trong mắt.
Ngay cả Gia Cát Huân cũng không kìm được âm thầm khinh bỉ.
Ta và Khấu hai Luyện Hư kỳ mà đầu gãy ở đây, một Hóa Thần kỳ như ngươi cũng dám khiêu chiến hắn?
Không biết tự lượng sức mình.
Quá ngu ngốc.
Tiêu Y nhảy ra, chỉ vào Mị Càn nói: “Chỉ là Hóa Thần kỳ, cũng dám ở nơi này phát ngôn bừa bãi?”
“Ngươi cũng soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình là thứ chim gì.”
Lữ Thiếu Khanh ngăn cản Tiêu Y: “Ai ai, không thể không lễ phép như vậy.” “Chẳng trách có người nói muốn thay sư phụ dạy bảo muội.”
“Đồ nhà quê Trung Châu bất lịch sự, mấy người chúng ta cũng có thể bất lịch sự theo sao?”
“Không thể để bị ngu đều như vậy được.”
Mị Càn suýt chút tức đến nổ tung.
Mấy năm gần đây hắn ta tiến triển cực nhanh, tiến bộ thần tốc, khoảng cách với Luyện Hư kỳ chẳng qua chỉ là chuyện bước chần qua ngưỡng cửa.
Cho dù là Luyện Hư kỳ trong tộc cũng khách khí với hắn ta. Mấy tên khốn kiếp các ngươi lại xem nhẹ ta? “Đáng chết: “ Mị Càn gầm thét: “Ta phải giết ngươi.” Ngay vào lúc Mi Càn muốn xuất thủ, Mộc Vĩnh lại bất ngờ mở miệng ngăn cản: “Lui ra phía sau.”
MỊ Càn giận dữ, ngươi tính là gì?
Hắn ta quay đầu trợn mắt nhìn, song khi hắn ta đối mắt với Mộc Vĩnh, hắn ta cảm thấy một cỗ sợ hãi khó hiểu.
Mấy lời định hỏi cũng bị nuốt xuống theo bản năng.
Thối lui ra sau lưng Mộc Vĩnh theo bản năng.
Người chung quanh nghị luận ầmT, ngay cả Ngao Đức và Công Tôn Từ cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn ta.
Mị Càn lúc này mới kịp phản ứng, cả người suýt phát điên. “Đáng, đáng chết!”
Nhưng mà Mộc Vĩnh chỉ thản nhiên nhìn hắn ta một chút, trong lòng của hắn ta mộtlần nữa run lên, lại một lần nói không ra lời.
Lữ Thiếu Khanh bên này thì nói với Mộc Vĩnh: “Xích cho chặt một chút!” Giết người tru tâm.
“Phụt!” Mị Càn thổ huyết. Cái này còn khiến hắn ta khó chịu hơn là giết hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận