Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 838 - Người một nhà



Chương 838: Người một nhàNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Chỉ có hắn?"Loan Thụy cười lạnh không thôi, thậm chí cũng lười liếc Lữ Thiếu Khanh một cái: "Vật họp theo loài, phế vật và rác rưởi ở cùng một chỗ."Lữ Thiếu Khanh âm thầm tò mò, loại người cuồng vọng này xuất hiện từ đâu ra vậy?Hắn nhịn không được quan sát Loan Thụy lần nữa.Khí tức Loan Thụy cường đại, giống như một con khỉ đột phát xuân, không hề che giấu mà triển lãm hùng phong của mình.Loại người này đi trên đường, cho dù là một con chó cản đường hắn ta, cũng sẽ bị hắn ta thưởng mấy trận thi đấu.Cuồng vọng, không coi ai ra gì."Ngươi là ai?" Lữ Thiếu Khanh khó chịu hỏi."Hừ, Loan Thụy." Loan Thụy đơn giản báo tên mình, ngạo nghễ nói: "Ngươi được biết tên ta, xem như vinh hạnh của ngươi."Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm chấn động.Trong lòng nhất thời cảnh giác, lặng lẽ đề phòng.Loan Thụy!Nếu hắn nhớ không lầm, hắn đã giết một người tên Loan Thuyên, người đó là con trai của Thánh Chủ.Tên trước mắt tự xưng họ Loan, lại ra vẻ như vậy, thân phận tám chín phần mười có thể đoán được.Đến từ Thánh Địa, thậm chí có khả năng là người nhà Thánh Chủ, hoặc kém nhất cũng là cùng tộc với Thánh Chủ.Kết quả là Miêu Á và Câu Tô nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh dường như bị kinh hãi.Tay chân hoảng loạn đứng lên, dường như bởi vì hoảng hốt, thân thể hơi lảo đảo một cái, đánh đổ không ít đĩa trên bàn.Thanh âm leng keng, leng keng vang lên, giống như cười nhạo Lữ Thiếu Khanh nhát gan."Là, là Loan đại nhân sao?"Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, cười nịnh nọt đi về phía Loan Thụy.Miêu Á và Câu Tô thấy thế liền ngây ngẩn cả người.Tên này biết sợ sao?Câu Tô biết thân phận Loan Thụy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, tên kiêu ngạo này cũng biết sợ sao? Hừ, cho ngươi cuồng vọng, cho ngươi chảnh này.Trước mặt sứ giả Thánh Địa, ngươi có ngoan ngoãn cúi đầu hay không?Miêu Á thì phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh nịnh nọt, trong lòng không ngừng thất vọng.Thật làm cho người ta thất vọng, cái gọi là hình tượng cao thủ trong lòng Miêu Á hoàn toàn sụp đổ.Lợi hại hơn nữa thì như thế nào?Ngọn núi này cao còn có một ngọn núi cao hơn.Trong lòng Miêu Á âm thầm hối hận, bị mù sao?Haiz!Miêu Á thở dài trong lòng, tầm mắt dừng lại trên người Loan Thụy.Trong ánh mắt mang theo lửa nóng.Có vẻ như người này mới thích hợp với nàng ta hơn.Loan Thụy rất hài lòng với thái độ của Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta đến từ Thánh Địa nên đã thấy quá nhiều người và nụ cười như vậy.Hai tay hắn ta chắp sau lưng, bộ dáng cao cao tại thượng: "Ha ha, ngươi biết ta sao?"Lữ Thiếu Khanh tiếp tục xoa tay đi tới trước mặt Loan Thụy, gật đầu, cười nói: "Đương nhiên, đại danh của đại nhân, ai mà chưa từng nghe qua? Nếu có thì ta sẽ đánh nổ đầu chó của hắn trước tiên."Sau đó lại thấp giọng nói: "Người một nhà, ta cũng đến từ Thánh Địa."Miêu Á vểnh tai cũng không nghe được Lữ Thiếu Khanh đang nói gì."Ồ?" Nghe Lữ Thiếu Khanh cũng đến từ Thánh Địa, ánh mắt Loan Thụy thay đổi, thu hồi vài phần khinh thị, thản nhiên hỏi: "Ta chưa từng thấy ngươi."Chính xác mà nói, là chưa từng thấy loại người như ngươi.Nhu nhược, nịnh nọt, xương cốt người Thánh Địa cũng không mềm như vậy."Khụ khụ." Lữ Thiếu Khanh lại gần hai bước, thấp giọng nói: "Ta đang chấp hành một nhiệm vụ tuyệt mật hạng nhất, lát nữa ta sẽ nói cho ngài biết, bây giờ ngài có thể bắt tên kia đi thanh toán không? Chủ yếu là ra ngoài quá nhanh, không kịp mang theo linh thạch. Không trả nổi tiền, đến lúc đó truyền ra ngoài, quá mất mặt."Loan Thụy càng không nhìn nổi Lữ Thiếu Khanh, thốt ra hai chữ: "Phế vật!"Nhưng Lữ Thiếu Khanh dường như không nghe thấy, vẫn cười híp mắt, khiến Loan Thụy nhíu mày.Cuối cùng hắn ta nói với Câu Tô: "Đi, giúp hắn trả tiền đi."Chết tiệt...Gian nan nhịn xuống câu chửi tục muốn phun ra, Câu Tô bất đắc dĩ đi thanh toán.Xấp xỉ ba vạn viên linh thạch, làm tim Câu Tô rỉ máu.Chết tiệt!Câu Tô đỏ mắt, hung tợn nhìn Lữ Thiếu Khanh chằm chằm.Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, ví tiền vào thời điểm mấu chốt lại không góp sức, may mắn, nếu không bản thân lại bị hao tiền rồi.Loan Thụy hừ một tiếng: "Nói đi, ngươi rốt cuộc có thân phận gì?"Điều hắn ta tương đối tò mò chính là đó là nhiệm vụ tuyệt mật gì."Loan đại nhân." Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Đến, gần một chút..."Loan Thụy theo bản năng tới gần, vểnh tai lên, nhưng mà khí tức Lữ Thiếu Khanh đột nhiên biến đổi, một đấm hung hăng đánh vào đầu Loan Thụy...Không ai nghĩ Lữ Thiếu Khanh sẽ đột nhiên ra tay, bất kể là Loan Thụy, Miêu Á hay Câu Tô, ba người bọn họ đều đã khinh bỉ bộ dáng nịnh nọt của Lữ Thiếu Khanh.Cảm thấy Lữ Thiếu Khanh bị thân phận Loan Thụy làm cho khiếp sợ cho nên lộ ra bộ mặt uất ức.Đặc biệt là Loan Thụy, hắn ta tò mò nhiệm vụ tuyệt mật trong miệng Lữ Thiếu Khanh là gì.Người mà, đều có lòng hiếu kỳ, cho dù là hắn ta cũng tránh không được.Cho nên hắn ta vểnh tai muốn nghe nhiệm vụ tuyệt mật trong miệng Lữ Thiếu Khanh.Kết quả lại bị Lữ Thiếu Khanh đấm mạnh một quyền vào đầu.“A!"Loan Thụy bất ngờ không kịp đề phòng, kêu đau một tiếng, đầu váng mắt hoa, hắn ta giống như thấy được sao.Sau một khắc, một luồng thần thức cực mạnh tràn ngập.Thần thức của Lữ Thiếu Khanh giống như hóa thành vô số gai nhọn, hung hăng đâm vào thân thể Loan Thụy, phá vỡ phòng ngự của Loan Thụy, giết vào trong thức hải của hắn ta."Đáng, đáng chết!"Trong thức hải, thần thức Loan Thụy xuất hiện ở chỗ này, điên cuồng rít gào.Nhận thấy có kẻ xâm nhập, thức hải Loan Thụy mở ra phòng ngự.Trên bầu trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, vô số tia chớp rơi xuống.Đồng thời nổi lên cuồng phong gào thét, giống như lưỡi đao sắc bén chém về phía Lữ Thiếu Khanh, có tư thế xé hắn thành từng mảnh nhỏ.Khuôn mặt Loan Thụy dữ tợn, sát ý tràn ngập thức hải, hắn ta gằn từng chữ: "Ngươi, tiểu nhân đê tiện, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi trêu chọc ta."Lữ Thiếu Khanh là kẻ đầu tiên dám đánh lén hắn ta như vậy, mà hắn ta cũng là lần đầu tiên ăn thiệt thòi như vậy.Nếu hắn ta không thể bầm thây Lữ Thiếu Khanh vạn đoạn, sát ý trong lòng tuyệt đối không tiêu tan được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận