Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 146 - Học cách tiếp nhận mình là người bình thường



Chương 146: Học cách tiếp nhận mình là người bình thườngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y cũng kịp phản ứng.Nàng suy đoán: "Đúng vậy, tại sao nhanh như vậy? Sư phụ chẳng lẽ là hậu tích bạc phát (tích lũy lâu dài sử dụng một lần)? Phía trước chậm như vậy là đang đặt nền móng để phía sau bay lên trời."Thiều Thừa lắc đầu nói: "Nào có chuyện này.""Vậy tại sao?"Thiều Thừa lại né tránh vấn đề này.Ông nói: "Ta tu luyện hơn một trăm năm mới có cảnh giới như hôm nay. Khi thấy hai sư huynh của con đột phá đơn giản như uống nước, con nói lúc đó ta sẽ có tâm tình như thế nào?"Tiêu Y cười nói: "Nhất định là rất kiêu ngạo."Thiều Thừa lắc đầu: "Kiêu ngạo cũng có, nhưng nhiều hơn là áp lực. Lúc trước thấy hai sư huynh của con có tốc độ như vậy, vi sư bị đả kích gấp bội, sau đó thậm chí còn đánh mất tự tin. Lúc ấy vừa mới vào Nguyên Anh, đạo tâm bất ổn thiếu chút nữa sụp đổ.""Hả?" Tiêu Y giật mình không ngờ còn có chuyện này."Vậy sau đó thì sao?"Thiều Thừa cười khổ nói: "Về sau may mắn ổn định nhưng cũng bị hai sư huynh của con giáo huấn. Chẳng qua về sau Nhị sư huynh của con nhằm vào đạo tâm bất ổn của ta mà đưa ra một biện pháp.""Biện pháp gì?"Tiêu Y dường như đã có chút hiểu ra."Sư phụ, không phải là người đang nói đến biện pháp viết tâm đắc chứ?"Thiều Thừa gật đầu: "Không sai."Tiêu Y khó hiểu: "Tại sao chứ? Viết những thứ này thì có liên hệ gì đến đạo tâm?"Tiêu Y ngẫm lại cũng cảm thấy muốn sụp đổ.Tiêu Y cho rằng việc viết tâm đắc không có khả năng làm cho đạo tâm vững chắc, ngược lại còn làm tan vỡ đạo tâm.Thiều Thừa nói: "Kỳ thật viết tâm đắc chỉ là một quá trình. Nhị sư huynh của con đã nói, chủ yếu là ở chỗ này."Thiều Thừa chỉ vào đầu mình, vòng một vòng.Tiêu Y càng thêm khó hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến đầu óc?"Nhị sư huynh con đã nói, trong quá trình viết tâm đắc, hiểu được suy nghĩ, tổng kết, học tập. Nghĩ thông suốt rồi, học được rồi, trái tim của con cũng sẽ ổn định. Hắn nói phải học cách chấp nhận sự bình thường của mình là được."Tiêu Y trừng to mắt, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.Còn có cách nói như vậy sao?Tiêu Y hoài nghi nói: "Sư phụ, người xác định Nhị sư huynh không lừa người chứ?""Tâm tư của Nhị sư huynh con đừng đoán, không chừng đến khi nó bán con đi, con còn phải giúp nó đếm tiền đấy."Thiều Thừa nghiêm túc nói: "Còn nhớ ta đã nói gì với con không? Nhị sư huynh của con thoạt nhìn không biết điều, nhưng chuyện hắn làm chưa bao giờ là chuyện vô nghĩa. Con chỉ cần nhớ kỹ câu nói này là được."Tiêu Y thấy Thiều Thừa trở nên nghiêm túc, nàng cũng nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ."Sư phụ, con biết rồi."Thấy Tiêu Y nghiêm túc, Thiều Thừa vui mừng: "Con mới nhập môn, không hiểu hai vị sư huynh thì cũng có thể hiểu được. Nhưng con chỉ cần nhớ rằng, có thể nhận được sự chấp thuận của họ là con đã vượt qua tất cả rồi."Tâm tình Tiêu Y mênh mông, cảm giác được một loại vinh dự lớn lao.Đúng vậy, có thể được hai vị sư huynh thiên tài này tán thành, đây chính là vinh dự lớn lao.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Y đỏ bừng, mang theo vẻ kích động, hỏi Thiều Thừa: "Sư phụ, như vậy con cũng xem như được hai vị sư huynh tán thành nhỉ?"Thiều Thừa hỏi ngược lại: "Nếu không tán thành, con cảm thấy với tính cách của Nhị sư huynh con, hắn sẽ để ý đến con sao?"Tiêu Y nghĩ cũng đúng, với tính cách của Nhị sư huynh. Động nhiều một chút cũng giống như bị mất mười vạn viên linh thạch. Nhưng từ sau khi nàng bái nhập môn, hắn vẫn luôn mang theo nàng ra vào vào, giúp nàng tu luyện, giúp nàng trưởng thành.Tiêu Y gật đầu, hiểu được: "Cho nên, Nhị sư huynh bảo con viết tâm đắc cũng là vì muốn tốt cho con, đúng không, sư phụ?"Thiều Thừa vui mừng nói: "Nhớ kỹ, Nhị sư huynh con chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Đi đi, Nhị sư huynh bảo con làm gì, con cứ ngoan ngoãn nghe lời, làm tốt là được."Haiz, vì sự đoàn kết của các đệ tử, thân làm sư phụ ta cũng tan nát cõi lòng.Nói cho cùng, vẫn là do tên tiểu hỗn đản Thiếu Khanh kia, làm việc nói rõ thì mất gì chứ? Nhất định phải tỏ vẻ thần bí bí, để cho người ta tự mình lĩnh ngộ. Không thể nào có người lười đến mức như vậy được.Thiều Thừa âm thầm châm chọc Nhị đồ đệ của mình ở trong lòng.Bên này, sau khi hiểu được dụng tâm lương khổ của Lữ Thiếu Khanh từ miệng Thiều Thừa, nhưng mà khi nghĩ đến hai vạn chữ, Tiêu Y vẫn cảm thấy choáng váng, tim tắc nghẽn."Nhưng mà, sư phụ, hai vạn chữ tâm đắc, nên viết như thế nào đây?""Hai, hai vạn chữ?"Thiều Thừa kinh ngạc: "Sao lại nhiều như vậy?"Tiêu Y nước mắt lưng tròng: "Đúng không, sư phụ, người cũng cảm thấy rất nhiều đúng không? Sư phụ, trước kia người viết bao nhiêu chữ tâm đắc?""Mấy trăm chữ, bình thường sẽ không vượt qua một ngàn chữ."Sau khi Thiều Thừa trả lời, đã kịp phản ứng."Có phải con đã đắc tội với Nhị sư huynh của con không?"Vừa hỏi như vậy, nước mắt Tiêu Y lại càng nhiều.Mỗi lần nhớ tới, nàng đều nghẹn ngào không thôi.Thiều Thừa thấy Tiêu Y như vậy, ông cười vỗ vỗ đầu Tiêu Y: "Hết cách rồi, con viết đi."Tiêu Y nghẹn ngào không biết nói gì: "Sư phụ, hai vạn chữ, viết như thế nào đây? Con mất cả buổi tối, đầu óc muốn nổ tung, mới viết được hai chữ. Hai vạn chữ, con mà viết xong, thế giới này có phải sẽ đến tận thế rồi không? Sư phụ, người giúp con đi cầu xin được không?"Tiêu Y tội nghiệp cầu xin Thiều Thừa.Nàng cảm thấy nếu sư phụ ra mặt, Nhị sư huynh dù thế nào cũng sẽ cho chút mặt mũi đi.Nhưng Thiều Thừa lại nghiêm túc nói: "Không phải ta đã nói với con rồi sao? Nhị sư huynh con chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa."Mặt ngoài nói như vậy, trong lòng lại âm thầm chửi bới, mẹ nó, con đã đắc tội với hắn nhiều thế nào chứ, hai vạn chữ liền.Ta nào dám dính vào.Không có cách nào đâu, đồ nhi ngoan, ủy khuất cho con rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận