Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1894

Chương 1894
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nguyên Tuần lạnh lùng nói: “Ma Trị, ngươi là bại tướng dưới tay cũng dám phách lối sao?”
“Lần trước không phải có người cứu ngươi, ngươi đã sớm thành vong hồn dưới tay ta rồi.”
“Ha ha, lúc này không giống ngày xưa, ngươi đã bị thương, lát nữa ta sẽ đích thân lấy đầu ngươi “
Trên đỉnh núi Tiêu Y dùng ngón tay thọc vào đầu Hồ Tuyết đang nằm rạp trên mặt đất tò mò hỏi: “Phía dưới là những ai vậy?”
Hồ Tuyết bên này không cách nào động đậy, hắn ta thậm chí cũng không nhìn thấy hết thảy phía dưới, hắn ta chỉ có thể trả lời: “Mặc Trường Túy là đệ đệ của Mặc Trường Dạ vương tử Mặc Nha tộc, thực lực rất mạnh.”
“Có người nói, nếu như Mặc Nha tộc có thêm một vị vương tử, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.”
“Là có ý gì?”
“Ưng tộc cùng Mặc Nha tộc đều chỉ có một vị vương tử, nhưng Tước tộc vì nhân số quá nhiều, bọn hắn có ba vị vương tử.”
“Ma Thuấn là vương tử thứ hai, Ma Trị là vương tử thứ ba, vương tử thứ nhất của bọn hắn là Ma Nhiên, một vị lông lá nữ.”
“Hừ!” Tiểu Hắc bên cạnh bất mãn trừng Hồ Tuyết một cái, dọa cho Hồ Tuyết rụt cổ một cái.
Hồ Tuyết đưa ánh mắt chuyển qua một bên, sau đó tiếp tục nói: “ Linh sủng của tiền bối, Hồng Khanh đầu quân cho Tước tộc vốn sắp trở thành vương tử thứ nhất, về sau bởi vì huyết mạch không thuần, cho nên thành vương tử hầu tuyển.”
Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng khinh bỉ: “Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh?”
“Dùng huyết mạch để quyết định địa vị, là cách làm ngu nhất.”
Tiêu Y gật đầu: “Đúng vậy.”
“Huyết mạch thuần là lợi hại sao? Còn không phải bị tiểu Hồng nhà ta giết từng tên à?”
Hồ Tuyết trầm mặc, hắn ta không cách nào phản bác, dù sao hắn ta cũng là một nạn nhân của bàn huyết mạch.
“Không cần nhiều lời với bọn hắn, giết bọn hắn, cầm đầu của bọn hắn trở về, để người Kỳ thành biết trước mặt tộc Phi Cầm chúng ta, bất kỳ phản kháng nào của bọn hắn cũng là giãy dụa vô ích!”
Giọng Mặc Trường Túy từ phía dưới truyền lên, tiếp đến, ba động linh lực bộc phát.
Năm người tộc Phi Cầm ngang nhiên xuất thủ với ba người Hồ Yên.
Ba người Hồ Yên tuyệt vọng, nhưng cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Ba người liên thủ xuất kích, mặc dù ba người thực lực rất mạnh, nhưng mà trong quá trình phá vòng vây bọn hắn đã bị thương, thực lực đại tổn.
Đối mặt với liên thủ của năm người Mặc Trường Túy rất nhanh rơi vào thế hạ phong.
“Rầm!”
Mặc Trường Túy lộ ra bản thể, vỗ cánh bay cao trên không trung, giống như trở thành một đạo thiểm điện, đụng mạnh lên người Hồ Yên.
“Haha.”
Hồ Yên kêu thảm một tiếng, máu tươi phun tung toé, từ trên trời rơi xuống, nện mạnh lên đỉnh núi.
“Ầm ầm!”
Sức mạnh khổng lồ khiến một ngọn núi vỡ tan, bụi mù cuồn cuộn.
Sau đó tất cả mọi người ngừng tay.
Nhóm người Lữ Thiếu Khanh trên đỉnh núi lộ ra bóng dáng.
Mấy người Mặc Trường Túy kinh hãi: “Ai?”
Hồ Yên quẳng xuống đất, lún xuống một cái hố thật sâu, nàng ta cảm nhận được khí tức của nhóm Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng đại hỉ, nàng ta vốn bị trọng thương đột nhiên có khí lực, từ dưới đất nhảy lên một cái, đi tới trên đỉnh núi.
“Công tử…”
Đây gọi là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.
Có ai ngờ được nhóm người Lữ Thiếu Khanh lại ẩn nấp ngay dưới mí mắt bọn hắn.
Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần cũng tranh thủ thời gian chạy đến trên đỉnh núi, tận lực tới gần nhóm Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù lần gặp mặt trước không vui vẻ lắm nhưng ít ra hiện tại nhóm Lữ Thiếu Khanh vẫn an toàn hơn nhiều so với nhóm lông lá.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng, nói với mọi người: “Ngại quá, ngại quá, quấy rầy rồi.”
“Các ngươi tiếp tục đi.”
Hồ Yên nghe nói lời này, rốt cuộc nhịn không được, một ngụm máu tươi xông tới, phun thẳng ra ngoài.
“Phụt!”
Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần cũng tức đến muốn phun máu.
Mấy người Mặc Trường Túy kinh nghi bất định đánh giá nhóm Lữ Thiếu Khanh, khí tức của Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y bình thường, không có dáng vẻ của cao thủ.
Đại Bạch, tiểu Bạch cùng tiểu Hắc dáng vẻ trẻ con nên bị bọn hắn trực tiếp xem nhẹ.
Về phần Kế Ngôn, bọn hắn không nhìn thấy.
Đối với Hóa Thần kỳ như bọn hắn, Kế Ngôn không thèm để ý, ánh mắt của hắn ta chăm chú nhìn chằm chằm trên trời, hắn ta chú ý đến trận chiến trên trời, đặc biệt là hai vị tồn tại Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín kia.
Sau khi Mặc Trường Túy đánh giá một phen, cười lạnh một tiếng: “Phục binh sao?”
“Chỉ bằng mấy người các ngươi?”
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, để lộ dáng vẻ chân thành: “Ta nói ta không liên quan gì đến bọn họ, ngươi tin không?”
“Chúng ta lập tức rời đi, không quấy rầy các ngươi, được không?”
Ma Thuấn cười lạnh không thôi: “Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi?”
“Tẩu thú bò sát, quả nhiên là không có đầu óc.”
Ma Trị chỉ vào Nguyên Tuần nói: “Nguyên Tuần, cho dù ngươi tìm tới Thiên Vương lão tử, hôm nay ta cũng tất lấy cái mạng nhỏ của ngươi.”
Sau đó hắn ta hét lớn một tiếng: “Hôm nay, các ngươi ai cũng không được đi, để hết mạng lại cho ta.”
Lữ Thiếu Khanh gấp: “Trời đ-, các ngươi có thể nói đạo lý một chút được không?”
“Ta không quen biết bọn hắn, ta cũng không muốn tham dự vào, để chúng ta đi thôi.”
Bộ dáng bàng hoàng, giống như vô cùng sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là một tiểu nhân vật.
Bọn Hồ Yên thấy vậy cạn lời đến cực điểm.
Vị gia này có phải là có tật xấu không?
Vẫn luôn thích chơi loại trò chơi giả heo ăn thịt hổ này sao?
Hồ Yên dứt khoát nũng nịu nói: “Công tử, trước đó không lâu chúng ta còn đang ở cùng nhau đấy, sao người đảo mắt một cái là không nhận người quen rồi.”
“Vãi, hồ ly tinh, ngươi đừng hại bọn hắn.”
“Người ta ngàn dặm xa xôi theo đuổi giết ngươi, ngươi sao có thể hại bọn hắn như vậy chứ?”
Lời nói này ra, cho dù là Hồ Yên bọn hắn, hay là bọn người Mặc Trường Túy đều cảm thấy hết sức khó chịu.
Loại cảm giác giống như có một cơn tức không thể nào thở ra được, phải nuốt ngược lại xuống bụng vậy.
Nghe thế nào cũng thấy khó chịu.
Mấy người Mặc Trường Túy bọn hắn trong lòng sinh ra một cơn lửa giận.
“Đúng là gan chó lớn đấy, súc sinh tẩu thú, ngươi đang sỉ nhục chúng ta?”
“Bò sát to gan lớn mật, thật đáng chết!”
“Giết bọn hắn!”
“Không cần nhiều lời!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận