Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1016. Kiếm Nhất phế vật, đệ nhất phế vật Kiếm gia



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn lạnh lùng đứng ra.Kế Ngôn rõ ràng có lực chấn nhiếp hơn so với Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta đứng ra, khí thế đám người Thôi gia rõ ràng dừng lại một chút.Sát khí đằng đằng ban đầu trong lúc nhất thời lại có chút do dự không tiến.Biểu hiện lúc tỉ thí của Kế Ngôn đã in sâu trong lòng người, trên dưới Thánh địa đều tận mắt thấy sự lợi hại của Kế Ngôn.“Cùng lên đi!” Kế Ngôn lạnh lùng nói với chúng nhân Thôi gia.Nhưng mà lúc này, có một âm thanh từ đằng xa truyền đến: “Ta đến giết ngươi.”Đám người quay đầu, trong bầu trời xa xăm xuất hiện một tia sáng, như tinh quang xuất hiện trong bóng đêm u ám, xẹt qua chân trời, xuất hiện ở trước mặt mọi người.Áo trắng phiêu dật, ngự kiếm mà tới.Kiếm Lan nhìn người tới, ngạc nhiên kêu: “Đệ đệ!”Người của Kiếm gia đều nhao nhao vui mừng: “Là Kiếm Nhất đại ca!”“Là Kiếm Nhất!”Những người khác cũng lên tiếng kinh hô.“Kiếm Nhất đại nhân!”“Kiếm Nhất đại nhân rốt cục đã xuất hiện sao?”“Xem ra, lại là một trận long tranh hổ đấu.”“Kiếm Nhất đại nhân dám xuất hiện, nhất định đã tính trước, nhân tộc Kế Ngôn này chưa chắc sẽ thắng.”Kiếm Ngũ nhìn thấy Kiếm Nhất xuất hiện, trên mặt lộ vẻ tươi cười.Đây chính là thiên tài lợi hại nhất Kiếm gia.Là tương lai của Kiếm gia.Mặc dù lần trước bại dưới tay Kế Ngôn nhưng không hề cam chịu.Lần này hắn ta dám xuất hiện rõ ràng hắn ta đã có thể bước ra khỏi thất bại lần trước.Kiếm Nhất lạnh lùng xuất hiện trước mặt mọi người Thôi gia, kiếm chỉ Kế Ngôn: “Ta là đối thủ của ngươi.”Kế Ngôn ngẩng đầu, lắc đầu từ chối: “Ngươi quá yếu, không phải là đối thủ của ta.”“Cuồng vọng!”“Tự đại!”Người Kiếm gia nhao nhao mắng to.“Ngươi cho rằng ngươi may mắn thắng một lần, ngươi là vô địch?”“Nhân tộc tự đại, ngươi cho rằng ngươi là ai? Thiên hạ này không có ai là vô địch.”“Một nhân tộc ti tiện mà dám xem thường thiên tài Thánh tộc ta?”Kiếm Lan càng lớn tiếng hô hào: “Ngươi không dám sao? Sợ một lần nữa sẽ thua trong tay Kiếm Nhất à?”“Ngươi không dám thì lớn tiếng nói ra, Kiếm Nhất sẽ tha cho đồ hèn nhát ngươi.”Giọng Tiêu Y vang lên, nàng ta kịp thời đứng ra ủng hộ Đại sư huynh của mình.“Mụ già bôi vôi như ngươi thì biết cái gì.”“Hắn đã là bại tướng dưới tay Đại sư huynh ta thì đã không còn tư cách khiêu chiến Đại sư huynh ta nữa rồi.”“Người ai thèm ăn cơm thừa rượu cặn chứ? Trong mắt Đại sư huynh ta hắn chính là cơm thừa rượu cặn, nhất định phải rót vào thùng cơm heo.”“Người nào thích ăn thì ăn, đừng đến làm buồn nôn Đại sư huynh ta.”Tất cả mọi người lại một lần nữa ngây dại.Kiếm Nhất cũng bị mắng đến sững sờ.Hắn ta tới đây còn chưa kịp nói nhiều thêm hai câu, sao lại thành cơm thừa rượu cặn rồi?Hắn ta tức giận đến mức sát khí như bão táp, nhìn chòng chọc vào Tiêu Y.Nhân tộc đều đáng ghét như vậy, đáng chết như thế.Kiếm Lan lại một lần bị tức đến mức lớp phấn trắng như vội trên mặt rơi xuống, chỉ vào Tiêu Y thét lên: “Nhân tộc đáng chết, ta muốn xé miệng của ngươi.”“Đừng!” Tiêu Y kêu lên: “Loại người như ngươi cách ta xa một chút, đúng là buồn nôn, giống như một đống phân, ta không muốn dẫm phân đâu.”“Kiếm gia có loại người như ngươi không cảm thấy mất mặt vậy?”“Hay có thể Kiếm gia các ngươi không nuôi chó à?”“Sao các ngươi cứ để đống phân này chạy long nhong khắp nơi bên ngoài vậy?”Kiếm Lan bị tức đến mức huyết khí cuộn trào, một cơn tức nghẹn tại yết hầu khiến nàng ta khó chịu đến mức sắc mặt đỏ lên, mặc dù có dùng bột phấn cũng không thể che giấu được huyết sắc trên mặt nàng ta.Người chung quanh lại một lần nữa thấy được miệng lưỡi lợi hại của Tiêu Y.Thậm chí có người còn thấp giọng nở nụ cười.Trên gương mặt Thời Cơ đã không thể che giấu được suy nghĩ trong lòng, nàng ta che miệng, con mắt híp thành một sợi chỉ, thấp giọng nói: “Sư muội Lữ Thiếu Khanh đại nhân thật là lợi hại.”“Nếu nàng ta mà ở Thánh địa thì có ai mắng lại nàng ta chứ?”Đàm Linh hừ một tiếng: “Thượng bất chính hạ tắc loạn.”Miệng của tên khốn kiếp kia cũng có thể khiến người ta tức chết, sư muội hắn chắc chắn là học theo hắn.Rất lâu sau Kiếm Lan mới có thể từ từ bình tĩnh lại, chỉ vào Tiêu Y, oán hận kêu: “Ngươi, ngươi đáng chết.”“Ta muốn giết ngươi.”“Ngươi đừng tới đây!” Tiêu Y vẫn câu nói cũ: “Ta không muốn dẫm phải cứt!”“Miệng lưỡi bén nhọn!” Kiếm Nhất lạnh lùng nhìn Tiêu Y một chút: “Chờ ta giết hắn xong thì sẽ đến phiên ngươi.”Kiếm Nhất không để Tiêu Y vào mắt, mục tiêu của hắn ta là Kế Ngôn.Trước đó bị sỉ nhục, hắn ta muốn đích thân rửa sạch.Hắn ta một lần nữa quát lên với Kế Ngôn: “Xuất thủ, ta muốn giết ngươi.”Rõ ràng Kế Ngôn không thể nào khơi gợi lên được hứng thú: “Ngươi không phải là đối thủ của ta.”Bại tướng dưới tay, chẳng có chút thú vị nào cả.Kiếm Nhất giận dữ, Tiêu Y lại tiếp tục trách mắng: “Giả vờ làm sói vẫy đuôi cái gì? Tên bại tướng như ngươi mà không thấy mắc cỡ sao?”“Đại sư huynh của ta đã cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi cứ nhất định phải đê tiện vậy à?”“Cái tên như ngươi, Đại sư huynh của ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi.”“Ngươi cho rằng ngươi vẫn là kẻ lợi hại nhất Thánh địa kia sao? Ngươi đã không có tư cách trở thành đối thủ của Đại sư huynh ta rồi!”Kiếm Nhất giận dữ, líu ra líu ríu, ồn ào quá.Lửa giận trong lòng hắn ta không kìm được tăng vọt: “Ngậm miệng!”“Nếu không ta giết ngươi!”Khuôn mặt vặn vẹo tạo cho người ta một loại cảm giác dữ tợn hung bạo.“Đến đây, ngươi tưởng ta sợ ngươi à?” Tiêu Y đang đứng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, không có chút e ngại nào: “Ngươi không tới ngươi là con chó.”Kiếm Nhất và tỷ tỷ hắn ta bị tức đến mức phun ra một ngụm máu, chặn ở yết hầu nói không nên lời. Hết chương 1016.

Bạn cần đăng nhập để bình luận