Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 663 - Thực sự phải làm Mạc Kim giáo úy sao?



Chương 663: Thực sự phải làm Mạc Kim giáo úy sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐôi mắt Kim Long trên phù điêu lập tức mở ra, thân hình dần hiện rõ, giống như muốn sống lại.Khí tức khủng bố phát ra, đúng như Lữ Thiếu Khanh đoán, là cảnh giới hóa thân.Lữ Thiếu Khanh rời khỏi trạng thái âm dương, linh lực trong cơ thể tiêu hao không còn gì, ngã xuống từ trên không, nặng nề đập xuống đất.Linh đan trong miệng tan ra, linh lực trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh mới miễn cưỡng khôi phục một ít.Phía trên, Mặc Quân kiếm vẫn tiếp tục bộc phát, ánh sáng trắng đen lóe ra, sinh ra lực hấp thụ cường đại, điên cuồng cắn nuốt lực lượng xuất hiện kia.Ánh sáng trong mắt Kim Long dần dần ảm đạm, ánh sáng trên mặt phù điêu tối dần xuống, cuối cùng lại hóa thành phù điêu bình thường.Mặc Quân kiếm lui ra, lung la lung lay rơi vào trong tay Lữ Thiếu Khanh.Một ý niệm thật no truyền đến.Mặc Quân kiếm ăn đến no nê.Lữ Thiếu Khanh búng nó một cái, hỏi: "Còn ăn được không?"Mặc Quân kiếm ông một tiếng, biểu thị trong thời gian ngắn ăn không vô, ăn nữa sẽ nổ.Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, cấp của Mặc Quân kiếm vẫn quá thấp, ăn không được quá nhiều.Hắn chỉ có thể nghĩ cách khác.Nhưng mà trước đó, hắn phải xem cách này có hiệu quả hay không.Hắn quan sát cây cột trước mắt một chút, phát hiện cây cột đã thay đổi. Tuy rằng vẫn cứng rắn, nhưng đã không phải là loại trạng thái kiên cố không thể phá vỡ giống trước, màu sắc mặt ngoài cũng ảm đạm theo.Xem ra đúng là có hiệu quả.Lữ Thiếu Khanh quyết định, trước tiên phải xử lý hết những cây cột còn lại một lần, để tránh cho long phượng trên cột đá đến bắt hắn.Nhưng xử lý những cây cột này như thế nào, lại khiến Lữ Thiếu Khanh gặp khó khăn.Mà lúc này, nhẫn trữ vật trên tay hơi nóng lên, khiến Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng."Ta quên cái này."Lữ Thiếu Khanh nói thầm, sau đó ngồi xếp bằng khôi phục trạng thái của mình.Đợi đến khi trạng thái hồi phục, Lữ Thiếu Khanh cởi nhẫn trữ vật ra, đi tới một cây cột khác.Hắn vốn định tiến vào trạng thái âm dương lần nữa để tìm kiếm nhược điểm của cây cột rồi nhét nhẫn trữ vật vào.Nhưng không ngờ hắn không cần tiến vào loại trạng thái ấy, chỉ cần ném nhẫn trữ vật giống như tảng đá ra ngoài, chiếc nhẫn đặc biệt này sẽ thoải mái chui vào trong cột.Hiệu suất của nhẫn trữ vật cao hơn so với Mặc Quân kiếm, phù điêu Phượng Hoàng trên cây cột không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, năng lượng ẩn chứa liền bị nhẫn trữ vật hấp thu.Tiếp tục bào chế như thế, những cây cột còn lại đều bị nhẫn trữ vật hấp thu.Điều này làm Mặc Quân kiếm hâm mộ đến ong ong rung động, một ý niệm tràn ngập chua xót truyền đến Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh búng nó một cái, mắng to: "Ai bảo ngươi không ra sức? Ăn một cái liền chống đỡ không được. Tính táo lại chút cho ta."Mặc Quân kiếm ong ong hai tiếng, liền yên tĩnh lại, tiêu hóa năng lực mới hấp thu được kia.Sau khi những cây cột còn lại được xử lý một phen, Lữ Thiếu Khanh mới yên tâm bước lên bậc thang.Đúng như hắn suy nghĩ, mấy bậc thang kế tiếp đều không có xảy ra bất kỳ chuyện gì, khiến cho hắn thoải mái leo lên đài cao.Sau khi đi lên, nơi này vẫn có đầy sương mù bao phủ, không thể thấy rõ sau sương mù là cái gì."Có ai không? Nếu không có ai, ta sẽ qua đó nha."Lữ Thiếu Khanh vừa nói vừa cẩn thận bước vào trong sương mù.Sau khi tiến vào sương mù, phát hiện sương mù rất mỏng, chỉ có đúng một nơi mà sau khi bước qua hắn liền được đưa tới một cái phòng nhỏ, tương tự một không gian độc lập.Gian phòng không lớn, bên trong có một cái bàn cổ xưa, trên bàn đặt một cỗ quan tài loại nhỏ.Quan tài không lớn, giống như một món đồ chơi nhỏ, nó có màu trắng, nếu nhìn từ bên ngoài, hẳn là dùng ngọc thạch nào đó chế tạo thành.Mặc dù là quan tài, nhưng không có cảm giác âm u và tử khí, ngược lại có một loại khí tức thần thánh bên trong.Nhìn thấy quan tài, Lữ Thiếu Khanh nhịn không được cảm thán: "Thực sự muốn ta làm Mạc Kim giáo úy sao? Nhưng mà làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy đây?"Lời mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười.Trên bàn ngoại trừ quan tài ra, còn có một số vật phẩm tùy ý vứt ở phía trước quan tài.Nhìn tư thế bày biện hỗn độn, làm cho người ta cảm thấy giống như là lúc rời đi vội vàng, không cẩn thận làm rơi chúng xuống.Một cây bút lông, một quyển sách, một linh phù, một phôi kiếm và một tảng đá đen thui.Mấy thứ này mặc dù không lấp lánh phát sáng, cũng không tản ra khí tức kinh người, chúng nó giống như đồ vật bình thường, bị tùy ý ném ở trên bàn, nhưng dùng đầu ngón chân suy ngẫm cũng biết những vật phẩm này chắc chắn rất trân quý."Hắc hắc!"Lữ Thiếu Khanh đắc ý cười, từ Tề Châu ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này không phải là vì bảo bối sao?Lữ Thiếu Khanh hành lễ với quan tài một cái: "Tiền bối, mấy thứ này ngươi còn muốn không? Nếu không cần ta liền lấy, ngươi có muốn thì kêu một tiếng đi."Đợi mấy hơi thở, không thấy có ai đáp lại, Lữ Thiếu Khanh nói: "Xem ra tiền bối ngầm tặng cho ta, như thế ta không khách khí nữa."Thứ đầu tiên cầm lên chính là linh phù kia.Thần phù màu lam nhạt, trên mặt ngoài điểm trắng, giống như sao điểm trên trời.Thần phù lục phẩm, Độn Hư Xuyên Tinh phù!Đây là mục đích chủ yếu để Lữ Thiếu Khanh ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này.Có tấm thần phù lục phẩm này, cho dù là đối mặt với Hóa Thần, hắn cũng có sức mạnh, nếu đánh không lại, ta còn chạy không thoát sao?Không đúng, mẹ nó, ai lại muốn đánh nhau với Hóa Thần chứ? Nhất định phải bóp chết loại suy nghĩ này.Hắn cầm lấy cái bút lông thoạt nhìn rất bình thường kia lên, rót linh lực vào, không có bất kỳ phản ứng nào, giống như thật sự là bút lông bình thường, chỉ là vô cùng cứng rắn.Quyển sách thì là một quyển sổ trống rỗng, rót linh lực vào cũng không có phản ứng gì, bên trong là trang giấy trắng tinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận