Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 228 - Khiêu chiến Lữ Thiếu Khanh



Chương 228: Khiêu chiến Lữ Thiếu KhanhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐúng là vô cùng nhục nhã, làm hắn ta mất hết mặt mũi.Tuy miệng vết thương trên người hắn ta đã khỏi, nhưng vết thương về mặt tinh thần thì không có cách nào được chữa lành.Trước mặt nhiều người như vậy, ngựa mất móng trước, chịu thiệt.Không biết giấu khuôn mặt này vào đâu nữa.Tiêu Y run rẩy đứng lên, khóe miệng vương máu, tóc rối bời, thê thảm vô cùng.Nhưng hai mắt nàng sáng ngời, chẳng khác nào sao giữa trời đêm.Tiêu Y vỗ vào linh giáp của mình, may mà có linh giáp bảo vệ, không đến mức bị thương nặng.Nàng nhìn Đỗ Tĩnh, cười đắc ý: "Đây là thực lực của Trúc Cơ tầng tám sao?""Không phải cũng đã ăn một kiếm của ta rồi?"Giọng nói của nàng đầy ngập vẻ tiếc nuối, ánh mắt rơi bên hông Đỗ Tĩnh.Nếu có thể chọc vào luôn thì tốt quá.Nhị sư huynh nói thận rất bổ suốt ngày."A, a..." Đỗ Tĩnh tức đến điên cuồng, linh lực của hắn ta bạo động, gầm thét: "Ta phải giết ngươi."Một luồng linh khí cường đại bao lấy Tiêu Y, lúc này hắn ta không quan tâm được gì nữa.Sát ý chồng chất trong mỗi một tế bào.Không giết Tiêu Y, không thể tiêu được mối hận trong lòng.Tiêu Y đối diện với đòn tấn công toàn lực của kẻ địch, không chống cự, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.Trên mặt nàng không có gì gọi là kinh hoàng, chỉ bình tĩnh đứng.Lúc này, một giọng nói vang lên."Đủ rồi!"Đòn tấn công của Đỗ Tĩnh tức khắc biến mất.Giọng nói của Ngu Sưởng vang lên."Thắng bại đã phân, không cần quyết sinh tử.""Xuống đi."Đánh đến nước này, đúng là Tiêu Y có chiếm một chút lợi thế, lấy được mặt mũi cho Lăng Tiêu Phái.Ngu Sưởng không cho phép hai người này đánh tiếp.Thương Chính Sơ và Tang Thiệu tức giận đến mức mắng Ngu Sưởng đê tiện.Tiêu Y kiêu căng cười với Đỗ Tĩnh một cái, xoay người rời khỏi.Nàng đi rất chậm, bị thương không nhẹ.Tiêu Dũng đau lòng hết sức.Ông chỉ muốn chạy lên ôm nữ nhi của mình xuống.Nhưng mà ông không thể làm như vậy.Thân phận của Tiêu Y bây giờ là đệ tử Lăng Tiêu Phái.Phía Lăng Tiêu Phái cũng không ai bước ra đỡ nàng, người làm phụ thân như ông cũng không thể làm vậy.Có điều, Doãn Kỳ đã xuống đến nơi.Nàng ta đỡ Tiêu Y về.Doãn Kỳ dắt Tiêu Y về, tức giận không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ phẫn nộ: "Tên khốn đó, thật muốn dùng kiếm bổ hắn ta ra."Tiêu Y không giận, nàng chỉ nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ta làm có được không?"Tiêu Y hơi thấp thỏm, chờ đợi Lữ Thiếu Khanh đánh giá.Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Y tràn ngập vẻ hài lòng.Đây mới là sư muội của mình.Có điều, hắn sẽ không khen ngợi nàng."Đánh không lại thì thôi, đầu hàng cũng đâu có chết được.""Thật là sĩ diện."Nói thật, Lữ Thiếu Khanh cũng không ngờ Tiêu Y lại có thể giành được một chút ích lợi từ trên người Đỗ Tĩnh.Nàng có thể làm được như vậy, đã là giỏi lắm rồi.Lữ Thiếu Khanh không thể bới lông tìm vết với chuyện này.Những lời này nhìn như đang mắng chửi, nhưng Tiêu Y nhận ra sự khen ngợi trong đó, tâm trạng vui vẻ như vừa mới uống một lọ mật.Hai mắt nàng nheo lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tự hào.Không đầu hàng không chịu thua, chìm trong tình cảnh khó khăn còn tìm cơ hội phản kích.Mục đích cuối cùng của nàng không phải là muốn được Nhị sư huynh khẳng định sao?Nhưng mà.Tiêu Y thở dài: "Tiếc quá!"Không thể đâm vào thận của Đỗ Tĩnh.Mà bên kia, Lữ Thiếu Khanh cũng thở dài: "Đáng tiếc."Không thể dùng một kiếm chém chết hắn ta.Sau khi nói xong, hai người liếc nhau.Lữ Thiếu Khanh lườm nàng một cái: "Sao hả? Có phải muội cảm thấy mình thiên hạ vô địch rồi hay không, đang tiếc mình không thể đâm chết hắn ta à?""Ta thấy muội càng ngày càng tự cao tự đại, xong chuyện lần này, muội đi viết một bài tâm đắc, tổng kết lại hết rồi nộp cho ta."Hai mắt Tiêu Y tối sầm, ngã vào trong lòng Doãn Kỳ."Ngươi làm gì thế?"Doãn Kỳ rất là bất mãn với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu Y sư muội bị thương rồi, ngươi còn hù dọa nàng như vậy."Lữ Thiếu Khanh liếc mắt một cái đã rõ trò của Tiêu Y: "Giả bộ đó."Tiêu Y không còn đáng nào khác, đành phải mở to mắt, rất là ấm ức."Nhị sư huynh, ta bị thương mà, không có viết chữ được."Lữ Thiếu Khanh vừa định nhân cơ hội lần này giáo dục một phen, giọng nói của Đỗ Tĩnh đã vang vọng."Lữ Thiếu Khanh Thiên Ngự Phong, ngươi có dám tới đánh với ta một trận hay không?"Đỗ Tĩnh đứng ở trên quảng trường, ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.Mọi người kinh ngạc."Hắn ta còn muốn đánh tiếp hả?""Hắn ta chịu thiệt trong tay tiểu nha đầu, còn muốn khiêu chiến sư huynh của người ta à?""Vậy là ngươi không biết rồi, nghe nói Lữ Thiếu Khanh này là sỉ nhục của Lăng Tiêu Phái, thực lực không được tốt lắm.""Thì ra là thế, khó trách hắn ta lại lên tiếng khiêu chiến.""Đúng đó, nếu Lữ Thiếu Khanh nghênh chiến, thua thì sẽ mất mặt. Không dám nghênh chiến, còn mất mặt hơn nữa.""Quy Nguyên Các tính hay đấy, kiểu gì cũng có thể làm mất mặt Lăng Tiêu Phái.""Không biết Lữ Thiếu Khanh có chịu ứng chiến hay không?"Bên phía Lăng Tiêu Phái, ánh mắt mọi người cũng rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhìn Doãn Kỳ: "Doãn Kỳ sư muội, không phải ngươi vừa mới nói muốn bổ hắn ta sao?""Đi thôi, đây là cơ hội tốt, bổ hắn ta ra đi. Ta sẽ cổ vũ cho ngươi."Mặt Doãn Kỳ không chút thay đổi, chỉ muốn bổ Lữ Thiếu Khanh ra làm đôi: "Hắn ta gọi ngươi, ngươi không đi à?"Lữ Thiếu Khanh thở dài, có vẻ rất là thành thật: "Ta sợ ta sẽ đánh chết hắn ta, làm hai phái nổ ra tranh chấp."Hắn ta bắt nạt sư muội, ta không nhịn được.Tiêu Y mím môi, khoác lác. Nhị sư huynh chỉ lười, không muốn ra tay thôi.Doãn Kỳ không tin, nàng ta đặt mông ngồi bên cạnh Tiêu Y: "Ngươi thích đi thì đi, không đi cũng không liên quan tới ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận