Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 982. Một lời không hợp liền ra tay



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh vẫn lạnh băng, lại lần nữa vung kiếm.Kiếm quang sắc bén đè ép Mộc Vĩnh.Hắn ta cảm giác Lữ Thiếu Khanh lúc này còn mạnh hơn cả Kế Ngôn ban nãy.Khi ấy Kế Ngôn chỉ muốn luận bàn thôi, không hạ tử thủ, mà còn thấp hơn hắn ta một cảnh giới nhỏ.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lúc này thì khác, hắn đang muốn giết Mộc Vĩnh, không có ý định hạ thủ lưu tình, đương nhiên ra tay rất tàn nhẫn.Mộc Vĩnh nhìn thấy trên thân Mặc Quân kiếm có hình người nhỏ chợt lóe lên, lại lần nữa chửi mẹ.Hai sư huynh đệ này đều biến thái cả à?Cả hai đều có được vũ khí có kiếm linh, đều lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm ý tầng ba.Cho dù là Kiếm gia được xưng là Thánh địa kiếm tu cũng không có nổi yêu nghiệt thế này, Kiếm Nhất kia là đệ tử dòng chính, nhưng so với hai người này thực sự chỉ là cặn bã.Nhưng mặc kệ Mộc Vĩnh chửi mẹ thế nào đi nữa, lúc này hắn ta cũng phải ngăn cản được đòn tấn công của Lữ Thiếu Khanh trước đã.Mặc Quân kiếm vung lên, bầu trời tối tăm mờ mịt xuất hiện vô số ngôi sao, lung linh lấp lánh, ánh sáng tỏa xuống hóa thành ngọn lửa cháy ngập trời.Lửa lớn tận trời, chỉ trong một sát na, dường như cả bầu trời đều dấy lên lửa lớn vô tận, đốt cháy cả bầu trời.Mộc Vĩnh lại mắng to. Tiểu tử này quá mạnh.Hắn ta không dám lề mề nữa, vội vàng tung ra tuyệt chiêu của mình.Trường kiếm trong tay hắn ta sáng lên màu lam, màu lam dịu dàng như nước hồ thăm thẳm chậm rãi chảy xuôi.Kiếm ý dịu dàng hoàn toàn ngược lại với kiếm ý cuồng bạo nóng bỏng của Lữ Thiếu Khanh.Hai cỗ kiếm ý va vào nhau, thế lửa trên trời vẫn không giảm, từng đóa từng đóa hỏa diễm rơi xuống như mưa.Mặt đất bên dưới bị vô số kiếm ý giày xéo, từ phía xa nhìn lại chỉ thấy mặt đất bị đốt cháy.Kiếm ý điên cuồng cắn xé ngàn dặm xung quanh, mặt đất bị san thành bình địa.Càng nhiều hỏa diễm bay về phía Mộc Vĩnh, mỗi một đóa hỏa diễm đều mang theo kiếm ý khiến cho Mộc Vĩnh cực kỳ căng thẳng.Đối mặt với thế tấn công của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta chỉ có thể tránh né, đồng thời tìm kiếm cơ hội hiếm có để phản kích.Ngay từ đầu hắn ta vốn định dùng kiếm ý để đối phó với Lữ Thiếu Khanh, nhưng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, hắn ta mới chỉ lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm ý tầng hai chỉ có thể làm bia chịu đòn.Sau mấy hiệp, hắn ta chịu không ít thua thiệt.Toàn thân đã có mấy vết thương khiến cho hắn ta chật vật vô cùng.Thương thế không nặng nhưng đả kích trong lòng rất lớn.Sau mấy lần thua thiệt, Mộc Vinh cũng biết dùng kiếm ý đánh không lại Lữ Thiếu Khanh, nếu cứ tiếp tục thế này cuối cùng sẽ thất bại như Kiếm Nhất vậy.Hắn ta thu trường kiếm lại, hét lớn thách Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi có dám đấu pháp thuật với ta không?”Trả lời hắn ta là một kiếm hung ác lăng lệ.Mộc Vĩnh thầm chửi ầm lên. Đánh suốt một hồi mà Lữ Thiếu Khanh chẳng hề nói nửa câu.Chỉ đầy hung ác đằng đằng sát khí ra tay tàn nhẫn quả quyết, mỗi một kiếm đều nhắm thẳng nơi yếu hại của Mộc Vĩnh, một một chiêu đều muốn lấy mạng nhỏ của hắn ta.Đối mặt đối thủ như vậy, Mộc Vĩnh cũng cảm thấy vô cùng khó chơi.Chẳng lẽ mình phải dốc hết thực lực ra sao?Nhưng nếu dốc hết thực lực ra, vậy mình không thể dùng thân phận này nữa.Sau một hồi suy tính, bỗng nhiên Mộc Vĩnh hô lên: “Nếu ngươi còn nghĩ như vậy, Thánh chủ sẽ biết thân phận của ngươi.Kiếm quang đầy trời lập tức biến mất.Bầu trời mới vừa rồi bị hỏa diễm phủ kín chớp mắt đã khôi phục bình thường, kiếm quang tung hoành cũng biến mất.Tốc độ biến mất nhanh đến mức khiến cho Mộc Vĩnh suýt nữa thì tưởng vừa rồi mình nằm mơ.Là bị người ta đuổi giết trong mơ.Khi Mộc Vĩnh còn đang hoảng hốt thì nghe được giọng nói của Lữ Thiếu Khanh: “Ha ha, Mộc huynh, đã lâu không gặp, vừa rồi luận bàn có khiến huynh bị thương không?”Mộc Vĩnh ngạc nhiên, nhìn Lữ Thiếu Khanh gãi gãi đầu ngại ngùng.Mộc Vĩnh không còn sức mà chửi nữa.Vừa rồi, hắn ta chỉ cần yếu một tí thôi, xác định chắc chắn sẽ bị Lữ Thiếu Khanh dùng kiếm chém chết, vẫn lạc tại chỗ rồi.Xem ngươi như thế mà chỉ là luận bàn thôi à?Nếu không phải ta có điều cố kỵ thì không thể tha chết cho ngươi được.Thật sự cho rằng ta sợ ngươi ư?Lữ Thiếu Khanh cười thật thà chậm rãi bay tới.Nụ cười thật thà, sẽ khiến đối phương cảm thấy mình thân thiện hòa bình, sinh lòng hảo cảm.Nhưng Mộc Vĩnh vẫn có thể thấy được sự cảnh giác ẩn giấu trong ánh mắt của hắn.Mộc Vĩnh từng trải nhiều tin chắc chắn nếu có cơ hội, Lữ Thiếu Khanh sẽ ra tay với mình một lần nữa.Tiểu tử này thật khó đối phó.Trong lòng Mộc Vĩnh thầm đánh giá Lữ Thiếu Khanh.“Mộc huynh, vừa rồi huynh nói gì?” Lữ Thiếu Khanh lại gần Mộc Vĩnh, cười tủm tỉm hỏi.Hiện giờ hắn chỉ kiêng kị điều này.Bị Thánh chủ phát hiện, chắc chắn hắn và Kế Ngôn sẽ chết ở đây.Dù trong tay có át chủ bài, hắn cũng không chắc chắn có thể trốn thoát.Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mộc Vĩnh vừa xuất hiện hắn liền muốn giết người diệt khẩu.Bị hắn ta vô thanh vô tức đi theo sau lưng, sợ chết người.Mộc Vĩnh không rõ lai lịch, cực kỳ thần bí, càng đáng sợ hơn là thực lực hắn ta không yếu.Tuy vừa rồi Lữ Thiếu Khanh chiếm được thế thượng phong, nhưng hắn cũng không thể giết Mộc Vĩnh ngay được. Chưa kể, Mộc Vĩnh khiến cho hắn cảm thấy người này vẫn chưa dùng toàn lực.Như thế, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy bất an.Nhất định phải giải quyết xong hắn ở đây mới được, dù không giết chết được cũng phải khiến hắn ngậm miệng, không được tiết lộ hành tung của mình. Hết chương 982.

Bạn cần đăng nhập để bình luận