Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1802

Chương 1802
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Hà… hà….”
Lữ Thiếu Khanh hít thở từng hơi từng hơi, có vẻ như đã mệt lắm rồi, thấy Long Kiện xuất hiện, hắn cố ý trợn to hai mắt kinh ngạc hỏi: “Ngươi…. Không ngờ ngươi lại không chết?”
Sau đó, hắn lại nhìn bốn phía, không thấy Lộ đâu lại hỏi: “Bà già kia đâu? Chết rồi sao?”
Long Kiện không nói lời nào, hơi thở cũng gấp rút hơn, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, hận ý bốc lên tận trời.
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay nói với Long Kiện: “Ngươi xem, đánh đến bây giờ, ai cũng mệt mỏi rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, thế nào?”
“Ngây thơ!”
Long Kiện hít sâu một hơi, ánh mắt lại lóe lên hung ác.
Hắn ta khẽ vươn tay chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Giết!”
Thiên huyết ti lại lần nữa lao tới, mỗi một sợi tơ đều có thể xuyên thủng hư không, mỗi một sợi tơ đều mang theo sát ý của Long Kiện.
Sát ý còn mãnh liệt hơn cả lúc trước, đòn tấn công cũng càng hung ác hơn.
Đến lúc này, ngươi không chết thì ta vong, không có khả năng thứ ba.
“Làm gì?” Lữ Thiếu Khanh hét to: “Muốn liều mạng sao?”
“Ta đầu hàng có được không?”
Mặc dù ngoài miệng kêu đầu hàng nhưng hai tay phản kích hoàn toàn không yếu.
Mặc Quân Kiếm vung ra, kiếm quang giảo hoạt như hồ ly, giết ra từ trong khe hở của thiên huyết ti nhắm thẳng Long Kiện mà lao tới.
Ầm ầm!
Hai người lại đánh thêm hai ba hiệp nữa, chẳng ai làm gì được ai.
Cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đã yếu đi, trong lòng Long Kiện chắc chắn chiêu vừa rồi đã khiến cho Lữ Thiếu Khanh mất rất nhiều sức.
Ánh mắt hắn ta đột nhiên ngưng lại: “Cái chết của ngươi đã đến!”
Thiên huyết ti trải đầy trời mãnh liệt co rút lại.
Thiên Huyết Ti lít nha lít nhít phủ kín trên bầu trời giống như con mèo bị kích thích, đột nhiên thu cơ thể mình lại.
Một khắc sau lại đột nhiên một lần nữa bộc phát.
Lít nha lít nhít lại một lần nữa chiếm cứ tầm mắt Lữ Thiếu Khanh.
Vô số tơ mỏng nổi bồng bềnh giữa không trung, không ngừng đánh về phía hắn.
Lít nha lít nhít, trước mắt tất cả đều là tơ mỏng nhiều vô số kể đang ngọ nguậy, khởi xướng tiến công về phía hắn.
Lữ Thiếu Khanh nhìn tơ mỏng lít nha lít nhít, trong lòng Lữ Thiếu Khanh cũng có cảm giác buồn nôn, vừa huy kiếm ngăn cản vừa nói thầm: “May ta không có dày đặc sợ hãi chứng, nếu không hắn thắng rồi.”
Tơ mỏng mặc dù nhỏ đến mức mắt thường khó mà nhìn thấy nhưng uy lực bộc phát ra cho dù là Hóa Thần cũng không ngăn cản nổi.
“Xoẹt.”
Từng sợi tơ mỏng chém giết tới, mỗi một sợi tơ mỏng đều mang đến khí sát phạt kinh khủng, uy lực khủng bố nhẹ nhàng xuyên thủng hư không, đâm cho không gian chung quanh Lữ Thiếu Khanh thành cái sàng.
Đối diện với những sợi tơ mỏng không chút kẽ hở, ở khắp mọi nơi này, Lữ Thiếu Khanh cũng không dám tùy tiện dùng nhục thể để ngăn cản.
Mặc dù nhục thể có thể ngăn cản, nhưng cũng rất đau.
Mặc Quân kiếm trở tay vung ra, kiếm ý bạo ngược khổng lồ một lần nữa tràn ngập.
Hắn mặc dù không như Kế Ngôn có thể khiến kiếm ý hóa thành bình chướng, phá hủy hết thảy công kích.
Nhưng lợi dụng kiếm ý bảo vệ bản thân thì không thành vấn đề.
Kiếm ý vô hình cùng tơ mỏng hữu hình không ngừng va chạm giữa hư không.
Chúng tuy rất nhỏ, rất bé nhưng dưới sự đối bính lại sinh ra ba động có thể hủy diệt hết thảy.
Một cỗ ba động nho nhỏ không ngừng va chạm, dung hợp, hóa thành ba động hủy diệt lớn hơn, một lần nữa khiến không gian chung quanh vặn vẹo.
Tơ mỏng hủy diệt, kiếm ý bạo ngược, hư không vặn vẹo khiến bóng dáng Lữ Thiếu Khanh cũng bắt đầu vặn vẹo, giống như sẽ hoàn toàn biến mất vậy.
Mặc Quân cũng từ trong thân kiếm xuất hiện, du đãng chung quanh, tay trái tay phải giao nhau, nhét từng sợ từng sợi tơ mỏng vào trong miệng.
Tơ mỏng vô cùng chắc chắn bị Mặc Quân nhẹ nhàng cắn từng miếng một, nhấm nuốt hai cái rồi nuốt vào trong bụng.
Kiếm ý va chạm với tơ mỏng khiến một vùng trời đất như quấn vào trong cơn lốc.
Ba động vô hình không ngừng xung kích, lại một lần nữa khiến vùng trời đất này rơi vào đả kích mang tính hủy diệt.
Từng đợt xung kích đánh thẳng vào mặt đất, phá hủy mặt đất.
Nham tương cuồn cuộn dưới sự xung kích không ngừng thường hiện thành một cỗ khói đen rồi tan biến giữa trời đất.
Sức mạnh hai bên không ngừng va chạm, không ngừng tiêu hao.
Cuối cùng, Thiên Huyết Ti dường như hết sạch sức lực, không ngừng biến mất, xa xa nhìn lại, như thủy triều màu đỏ đang thối lui.
Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện.
Tuy nhiên khí tức của Lữ Thiếu Khanh càng thêm suy yếu, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Dưới sự đối bính cùng Long Kiện khiến hắn phải tiêu hao rất lớn.
Tương tự, Long Kiện cũng thế.
Khí tức hai bên đều có vẻ hết sức yếu ớt.
Quản Đại Ngưu không nhịn được thầm thì: “Đại ca trâu quá, lấy một địch hai, đánh tới hiện tại rồi, nếu còn đánh tiếp sẽ thắng chắc.”
“Ngậm miệng!” Tiêu Y không kìm được đạp Quản Đại Ngưu một cước: “Miệng quạ đen, ngậm miệng.”
Quản Đại Ngưu không phục, nhìn Cận Hầu như phụ thân chết bên cạnh, cố ý lớn tiếng nói: “Không phải sao? Nữ nhân ma tộc kia không thấy tăm hơi, chắc chắn là bị đánh cho tổn thương không cách nào xuất thủ.”
“Chỉ còn lại một đối thủ, rõ ràng không phải đối thủ của đại ca ta.”
Miệng quạ đen, miệng quạ đen, ta mới không phải miệng quạ đen.
Cận Hầu như là con ruồi kêu ong ong, Quản Đại Ngưu cũng sớm thấy khó chịu với hắn ta.
Giản Bắc ghé mắt, hắn ta ngửi được mùi vị nịnh nọt: “Móa, mập, ngươi mà cũng lén lén ở đây nịnh nọt đại ca ta à?”
“Thế nào gọi là nịnh nọt?” Quản Đại Ngưu hừ hừ nói: “Ta đây là ăn ngay nói thật.”
Sau khi nói xong nói khẽ với Giản Bắc nói: “Ta cảm thấy ta sắp có thể độ kiếp được rồi.”
Giản Bắc bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra.
Trước khi độ kiếp phải tạo mối quan hệ tốt với đệ đệ thiên đạo mới được.
Cái này gọi là có quen biết dễ xử lý, bên trên có người, dễ độ kiếp.
Giản Bắc chỉ có thể biểu dương một câu từ tận đáy lòng: “Ngươi chó thật!”
Mạnh Tiêu cũng đạp mạnh tới một cước: “Mập, ngậm miệng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận