Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2090

Chương 2090Chương 2090
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Tiếp theo, hắn ta thay đổi chủ đề, nói với đại Bạch: “Tiểu nữ oa, tiểu tử kia hủy Kỳ thành, ngươi nhất định phải gia nhập Hổ tộc ta, sau này để hắn đến chuộc ngươi trở về.” Nguyên Bá nói với tiểu Bạch: “Tiểu tử, tới đi, Viên tộc bên này phù hợp với ngươi.”
Đại Bạch bĩu môi: “Không, chúng ta muốn đi theo tiền bối.”
Tiểu Bạch cười nhạo một tiếng, rất là khinh thường: “Các ngươi có làm được cái gì? Đám người nhìn đến nhíu mày, sao có cảm giác quen thuộc vậy.
Doanh An nhẹ nhàng vỗ ngực mình, rất lo lắng.
Nhất cử nhất động của mấy tiểu tử này đều có bóng dáng của tên khốn kiếp kia.
Tiểu tử khốn kiếp kia không phải cũng ảnh hưởng đến hắn ta chứ?
Nếu hắn ta cũng thay đổi thì thế giới này hủy diệt đi là được rồi đấy.
Vương Mâu lại nói với Bạch Thước: “Lão tổ, cô bé này phải gia nhập Hổ tộc ta.” “Nếu không, ta cũng không phục.”
Thái độ của Nguyên Bá cũng như vậy: “Không sai, tiểu tử này cũng thế, hắn là Viên tộc, nhất định phải là người Viên tộc chúng ta.”
Trong lòng Hồ Xá cười lạnh, : “Không sai, tiểu tử này cũng thế, hắn là Viên tộc, nhất định phải
Bạch Thước thản nhiên nói: “Bọn hắn nguyện ý là chuyện của bọn hắn, không nguyện ý, ta cũng không miên cưỡng.” Ma Lãnh Du thì nói với tiểu Hồng: “Hồng Khanh, ngươi đã là người của Tước tộc chúng ta, chuyện cấu kết Mặc Nha tộc đối phó ngươi trước đó, ta sẽ cho ngươi một công đạo.”
“Sau khi về tộc, cố gắng tu luyện cho tốt.”
Tiểu Hồng cười hắc hắc: “Tộc trưởng, ta đi theo tiền bối là được rồi.”
“Nhưng, có thời gian rảnh sẽ về tộc dạo vòng vòng.” Những lời này khiến biểu cảm của Ma Lãnh Du đẹp lên không ít, nàng ta mỉm cười, không nói gì thêm.
Còn Hồ Xá lúc này cũng bỗng nhiên kịp phản ứng.
Lão hồ ly nàng ta cũng suýt bị mơ hồ rồi.
Nàng ta cũng vội vàng mở miệng, nói với tiểu Hồng: “Hồng Khanh tiểu tử, con bé nhà ta với chủ nhân ngươi thân thiết, kề vai chiến đấu, có rảnh thanh niên các ngươi nên thân cận nhiều hơn.”
“Cả hai người các ngươi cũng thế, thanh niên, nên thân cận nhiều hơn.”
Cách cục tương lai của yêu tộc sẽ xảy ra biến hóa, Bạch Thước không hề nghỉ ngờ sẽ trở thành người mạnh nhất yêu tộc.
Học sinh nàng ta dạy bảo, địa vị tương lai không phải bình thường.
Giữ mối quan hệ tốt với mấy học sinh bọn hắn cũng tương đương giữ quan hệ tốt với Bạch Thước, đối với mình hoặc tộc nhân của mình chỉ có lợi chứ không có hại. Tương lai yêu tộc thống nhất, cũng có thể kiếm được bát canh ngon hơn.
Yêu tộc, tương lai cũng chú định không vượt qua nổi hai nhân loại trẻ tuổi kia. “Vù.”
Chân đạp trên bãi cát mầm mại, ngửi ngửi gió biển mang theo mùi tanh, nhìn sóng biển vỗ tới, Lữ Thiếu Khanh duỗi lưng một cái: “Tốt rồi, chuẩn bị đi trở về thôi.”
Lữ Thiếu Khanh lẫy Xuyên Giới bàn ra, vỗ vỗ Xuyên Giới bàn, sau khi gọi Giới ra thì hung tợn nhìn chằm chằm Giới: “Lần này mở chuẩn một chút cho ta, nếu mở sai, ta dung hòa ngươi luôn.”
Giới vẻ mặt đau khổ, trong lòng phiền muộn cực kỳ, có đúng hay không đâu phải do ta quyết định.
Đồng thời trong lòng Giới âm thầm cầu nguyện, đại lão ngươi không nên mở miệng. Ngươi muốn giết chết Xương Thần thì ngươi nói thẳng chứ, suýt nữa hại chết ta rồi.
May là lão đại ngầu lòi giết chết Xương Thần.
Ai, cuộc sống của pháp khí hai mang, thật khó khăn. Thiều Thừa nhìn chung quanh, nghi ngờ nói: “Nơi này cảm giác hơi quen thuộc nhỉ?”
Tiêu Y giải thích nghỉ hoặc cho Thiều Thừa: “Sư phụ, đây là nơi lần đầu tiên người tới Yêu giới đã đặt chân tới đúng không?”
“Giới nói nơi này bình chướng không gian yếu nhất, là điểm dừng chân tốt nhất.”
Thiều Thừa hiểu ra, nhìn nơi vừa có chút quen thuộc vừa xa lạ chung quanh, không kìm được thổn thức.
“Chỉ chớp mắt đã hơn hai mươi năm, thời gian trôi qua thật nhanh.”
“Đúng vậy.” Lữ Thiếu Khanh nói tiếp, cũng cảm khái thổốn thức theo: “Hơn hai mươi năm đấy, sư phụ, người ở đây thật sự chỉ tu luyện thôi sao?” “Có ý gì?” Thiều Thừa lập tức cảm thấy không khí bị phá hỏng, trừng to mắt, nhìn chằm chằm đồ đệ: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Đối mặt với đôi mắt trợn tròn của sư phụ, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: “Hơn hai mươi năm đấy, không cảm thấy tịch mịch trống rỗng lạnh lẽo gì sao?”
Tiêu Y bên cạnh tinh thần chấn động, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng: “Đúng vậy, sư phụ, có gặp được người nào động lòng không, không đúng, thú chứ?” Thiều Thừa tức chết.
“Khốn kiếp, đầu óc ngươi đang suy nghĩ gì?”
Lữ Thiếu Khanh lập tức cốc đầu Tiêu Y: “Đúng vậy, não heo của muội đang nghĩ gì vậy?”
Thiều Thừa gào thét với Lữ Thiếu Khanh: “Khốn kiếp, ta nói ngươi, đừng khi dễ sư muội.”
“Đúng đấy.” Tiêu Y có người chồ dựa, lá gan cũng lớn không ít: “Rõ ràng là Nhị sư huynh nói mà.” Lữ Thiếu Khanh gõ đầu một cái Tiêu Y: “Còn dám mạnh miệng sao?”
Tiêu Y lập tức nước mắt rưng rưng nhìn về phía Thiều Thừa: “Sư phụ.”
Thiều Thừa rõ ràng trúng kế giả thảm của Tiêu Y, lúc này càng nổi giận hơn: “Ngươi còn chối à? Lúc ta không có ở đây, có phải ngươi cũng thường xuyên khi dê sư muội như vậy không?”
Tiêu Y liên tục gật đầu.
Sư phụ anh minh.
Nhị sư huynh chính là khi dễ con như vậy.
Lữ Thiếu Khanh không nhanh không chậm nói: “Ai, sư phụ, con không được uy nghiêm như người, bình thường nói không nghe, con cũng chỉ có thể cốc đầu như vậy thôi.” “Sư phụ ngươi ở chỗ này tu luyện, Đại sư huynh lại là một người chết, ta làm cha lại làm nương, vất vả lắm.”
Mấy lời này nói ra Thiều Thừa lại lộ ra vẻ đau lòng, gật đầu nói: “Nghiêm khắc một chút cũng tốt, nhưng cũng không thể cứ như vậy, phải từ từ nói chuyện.”
Tiêu Y: ??? Nàng nháy mắt mấy cái, sao cảm thấy có gì đó là lạ.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Có gì từ từ nói, đầu óc muội ấy cả ngày cứ suy nghĩ miên man, cả ngày toàn nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, sư phụ, người nói phải làm sao bây giờ?”
Thiều Thừa trầm ngâm một lát, gật đầu, chậm rãi mở miệng: “Đúng là phải giáo huấn một chút, để ghi nhớ thật lâu.”
“Đúng vậy!” Lữ Thiếu Khanh rất vui vẻ, lại cốc Tiêu Y hai cái: “Nên như vậy.” Tiêu Y muốn khóc rồi.
Chỗ dựa sư phụ này không đáng tin cậy.
Sau khi cốc đầu Tiêu Y xong, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục hỏi: “Sư phụ, người không đi tìm mỹ nữ yêu thú để an ủi tâm linh trống rỗng của người à?” Thiều Thừa không thể bình tĩnh được nữa, giơ tay lên muốn nên Lữ Thiếu Khanh. “Khốn kiếp, ta thấy sư muội của ngươi đều là ngươi dạy hư.”
Tiêu Y nhỏ giọng hô một câu: “Sư phụ anh minh.”
Không có Nhị sư huynh, con học thói xấu ở đâu chứ. Cảnh Ngộ Đạo nhìn Thiều Thừa đang rượt đuổi Lữ Thiếu Khanh, lặng lẽ cạn lời. Ngay cả sư phụ cũng không đàn áp được tên khốn kiếp này.
Thật lâu sau hắn ta mới hỏi Kế Ngôn bên cạnh: “Ngươi mặc kệ không quản à?”
Kế Ngôn hỏi lại: “Cần quản sao?”
Sư phụ cùng sư đệ nhiều năm không gặp, dùng phương thức như vậy biểu đạt bản thân một chút, có vấn đề gì sao?
Cây ngô đồng im lặng.
Đầu là những kẻ không bình thường.
Đây là môn phái kiểu gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận