Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1168: Cách phá thế cục

Chương 1168: Cách phá thế cụcChương 1168: Cách phá thế cục
Lữ Thiếu Khanh muốn diệt đi hắn ta thì chỉ có thể xử lý bản thể của hắc điểu này.
Nhưng nơi này là bên trong quả trứng thai nghén hắc điểu, là địa bàn của nó.
Có cơ chế phòng ngự, Lữ Thiếu Khanh dám hạ tử thủ với hắc điểu, còn chưa đánh chết được hắc điểu thì đã bị sức mạnh phòng ngự của hắc điểu giết chết rồi.
Cho nên, nam nhân vô cùng bình tĩnh, ngồi im làm ngư ông, nhìn Lữ Thiếu Khanh ở bên ngoài sờ soạng hắc điểu, trong lòng đắc ý.
"Ngươi chậm rãi chờ chết đi."
"Ngươi bây giờ xuất thủ là chết, không xuất thủ, cũng là chết."
"Tóm lại một câu, ngươi nhất định phải chết."
Ngữ khí nam nhân bình tính nhưng lại có sát ý vô cùng mãnh liệt với Lữ Thiếu Khanh.
Hắn là ai?
Chịu thiệt thòi trong tay loại sâu kiến như Lữ Thiếu Khanh, đây là sự sỉ nhục, chỉ khi hoàn toàn giết chết Lữ Thiếu Khanh mới có thể rửa sạch sỉ nhục.
Hiện tại hắn ta tạm thời không có cách nào giết chết Lữ Thiếu Khanh, nhưng trong cơ thể hắc điểu, hắn ta vô cùng an toàn, sẽ không lo bị Lữ Thiếu Khanh giết chết.
Lữ Thiếu Khanh sờ hắc điểu, cũng đang trầm tư xem nên giết chết hắc điểu trên tay như thế nào. Hoặc là nói phải giết chết ý thức nam nhân trong cơ thể hắc điểu.
Thần thức của Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa tràn ra định tiến vào trong cơ thể hắc điểu.
Nhưng, sau một khắc, hắn lại phát hiện thần trí của hắn không cách nào tiến vào.
Giọng cười lạnh của nam nhân lại một lần nữa vang lên: "Có ta ở đây, ngươi cho rằng ngươi có thể đi vào?"
Mặc dù nam nhân vẫn chưa hoàn toàn nắm được thân thể hắc điểu trong tay nhưng hắn ta cũng được coi như một nửa chủ nhân của cơ thể hắc điểu.
Mặc dù không cách nào động đậy, nhưng ngăn cản thần thức của Lữ Thiếu Khanh tiến vào thì còn có thể làm được.
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảm thấy khó khăn, vô cùng khinh bỉ nam nhân: "Đồ rùa đen rụt đầu, có ngon thì thả ta vào, chúng ta cùng đánh một trận."
"Có phải nam nhân không? Còn giống nữa không vậy? Để ta vào, ta cam đoan sẽ không đánh chết ngươi đâu."
"Để ta vào xem thử, cho ta vào trong đi, mọi người cùng nâng cốc ngôn hoan, nhất tiếu mẫn ân cừu, được chứ?"
Mọe nó ta ngốc vậy à?
Nam nhân điều khiển hắc điểu trợn trắng mắt, liếc Lữ Thiếu Khanh một cái.
Lữ Thiếu Khanh quá mạnh, nam nhân không phải là đối thủ của hắn.
Để Lữ Thiếu Khanh tiến vào trong cơ thể hắc điểu, nam nhân nhất định phải chất.
Cho nên, mặc cho Lữ Thiếu Khanh ở bên ngoài chửi rủa như thế nào hẳn ta tựa như một con rùa đen rút đầu trốn ở bên trong, cản trở không để Lữ Thiếu Khanh tiến vào.
Lữ Thiếu Khanh tựa như một vị tướng quân thường thắng gặp phải loại kẻ địch co đầu rụt cổ ở hùng quan, không có vũ khí công thành chỉ có thể phát điên với tường thành cao ngất.
Lữ Thiếu Khanh la măng nửa ngày, nước bọt cũng không làm nên chuyện gì.
Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể buồn bực khoanh tay, nhìn hắc điểu trước mắt như con chồn muốn ăn thịt rùa đen mà không có chỗ xuống tay.
Đối cứng thì lại càng không được, cỗ sức mạnh kia quá mức quỷ dị, hắn lĩnh giáo qua một lần liền biết nó mạnh tới chừng nào.
Không cách nào ngăn cản, ngoan ngoãn bị động tiếp nhận, cái này ai chịu được. Hắn đâu phải loại thích bị ngược.
Lữ Thiếu Khanh rơi vào trầm tư, chau mày.
Hôm nay hắn nhất định phải nghĩ cách biến con hắc điểu trước mặt thành vịt nướng, giết chết nam nhân thành công.
Nếu không đợi nam nhân thành công, hắn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc, trốn cũng chẳng có chỗ trốn.
Lông mày của Lữ Thiếu Khanh đã nhíu chặt lại với nhau còn nam nhân thì cười haha: "Vô dụng, ngươi ở đây suy nghĩ một trăm năm, một vạn năm đều vô dụng."
"Huống chỉ, ngươi đã không có nhiều thời gian như vậy, chỉ cần ta thôn phệ được ý thức của nó, dung hợp linh hồn của nó, ta có thể thay thế nó, trở thành Thần thú chân chính." "Thần thú?" Lữ Thiếu Khanh vạn phần ghét bỏ, vô cùng khinh bỉ, vẻ mặt như đang nói chuyện với đống phân vậy: "Thần thú cũng là thú, được làm người không làm, đi làm súc sinh."
Nam nhân không tức giận, cười lạnh một tiếng: "Ai nói ta là sâu kiến nhân tộc đê tiện?"
"Sự cao quý của ta không phải ngươi có thể tưởng tượng được đâu."
"Cao quý? Không phải bây giờ cũng vội vội vàng vàng nhân lúc người ta chưa tỉnh ngủ chạy đến chiếm thân thể của người ta à? A..."
Nói, nói, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên kịp phản ứng.
"Thứ cẩu vật hèn hạ người thừa dịp ý thức người ta ngủ say chạy tới khi dễ nó, nếu như ta đánh thức nó thì sao nào?" Lữ Thiếu Khanh không tin chủ nhân phát hiện trong nhà mình có trộm tiến vào còn có thể nén giận.
Vậy thì chắc chắn sẽ liều mạng.
Tiếng cười của nam nhân càng lớn hơn: "Đánh thức nó? Ngươi nằm mơ?"
"Ngươi vẫn nên từ bỏ đi, ngươi không làm được đâu."
Tuy nhiên từ trong giọng nói Lữ Thiếu Khanh cảm thấy hơi ngoài mạnh trong yếu.
Lữ Thiếu Khanh cũng mặc kệ, trước mắt cũng chỉ có một cách này, cho dù thế nào hắn cũng muốn thử một chút.
Nhưng làm như thế nào để thức tỉnh ý thức bản thể hắc điểu, đây cũng là một vấn đề nan giải.
Lữ Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, bàn tay trắng như nữ nhân một lần nữa rơi lên người hắc điểu, lần này hắn nhẹ nhàng sờ đầu hắc điểu: "Vịt trời, ngươi mau tỉnh lại đi, nhà ngươi có trộm vào kìa."
"Tỉnh lại, đánh chết hắn!"
Đồng thời, một cỗ linh lực từ trên tay của hắn rót vào trong cơ thể hắc điểu.
Nam nhân nghe thấy lời Lữ Thiếu Khanh không kìm được chế giễu: "Ngây thơ, ngươi cho rằng gọi vài tiếng là hữu dụng sao..."
Nhưng hắn ta vẫn còn chưa nói xong trong cơ thể bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, hắn ta đột nhiên ngây dại.
Ý thức bản thể của hắc điểu trong cơ thể mãi không thức tỉnh bỗng nhiên có động tĩnh.
Như có được một cỗ sức mạnh, nó bắt đầu chuyển động, dọa cho nam nhân vội vàng điều động sức mạnh trong cơ thể đi áp chế, đồng thời tốc độ hấp thu sương mù màu đen bên ngoài cơ thể đột ngột tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận