Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 320 - Cách xa ta một chút



Chương 320: Cách xa ta một chútNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuy Kế Ngôn sục sôi ý chí chiến đấu, nhưng không phải kẻ đần độn.Rõ ràng đánh không lại, không đi, còn chờ chết sao?Mà Kha Hồng bên ngoài không khỏi giật mình.Xem ra suy đoán của ông cụ đúng tám chín phần mười.Chắc là tiểu tử Kế Ngôn này.Ba người Ngu Sưởng, Tiêu Sấm, Thiều Thừa cũng đã hiểu vấn đề.Tiêu Sấm nhìn Kế Ngôn, có vẻ đăm chiêu, nói: "Chẳng lẽ chúng nó đang nhằm vào Kế Ngôn sư chất hay sao?"Biểu cảm của Ngu Sưởng trở nên phức tạp, hóa ra con quái vật Nguyên Anh tầng chín này đang nhằm vào Kế Ngôn.Ông còn tưởng rằng nó nhằm cao thủ tầng tám là ông.Trong mắt quái vật, mình còn không có uy hiếp bằng Kế Ngôn.Trong lòng ông không khỏi thấy hơi buồn phiền.Thiều Thừa vô cùng lo lắng, hỏi Kha Hồng: "Tổ sư, vì sao lại như vậy?"Trên mặt Kha Hồng cũng mang theo vẻ nghi hoặc, sau cùng lắc đầu, suy đoán: "Ta cũng không rõ lắm, có lẽ là quái vật cảm thấy tiềm lực của Kế Ngôn tiểu tử cao hơn tất cả các ngươi."Kha Hồng không phải quái vật, ông cũng không rõ đám quái vật này nghĩ gì.Ông cụ đành phải suy đoán như vậy.Mà mọi người cảm thấy suy đoán này rất có lý.Thiên phú của Kế Ngôn cao hơn bất cứ người nào ở đây, ngày sau thành trưởng, có thể tiếp tục trấn áp quái vật mấy ngàn năm, thậm chí hơn vạn năm.Vì thế, hắn ta bị quái vật coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt cũng có vẻ bình thường.Lữ Thiếu Khanh cũng chú ý tới điểm này, sau khi Kế Ngôn trở về, hắn nói với Kế Ngôn: "Huynh cách ta xa một chút.""Huynh làm gì rồi? Sao đám quái vật lại nhằm vào huynh."Kế Ngôn lắc đầu, hắn ta cũng cảm thấy chuyện này rất quái dị.Hắn ta nhìn quái vật trên trời, con quái vật Nguyên Anh tầng chín kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào hắn ta.Trước kia, hắn ta cho rằng quái vật nhìn chằm chằm vào mọi người, hiện tại xem ra, nó chỉ nhìn chằm chằm vào mình mà thôi.Trong lòng Kế Ngôn thấy lạ, sờ sờ cằm, tự nói: "Chẳng lẽ là do ta làm thịt đồng nghiệp của nó?"Trong chừng mười con quái vật Nguyên Anh, đã có bốn con chết ở trong tay Kế Ngôn, gần như là một nửa trong số chúng chết trong tay hắn ta.Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Đừng có giả bộ ở đây nữa, lăn sang một bên đi, đừng có đến gần ta.""Ta không muốn đến gần huynh, tránh cho bị quái vật để mắt."Kế Ngôn không ý, ngược lại nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đệ cũng phải cẩn thận, để tránh đến lúc đó đệ cũng bị để mắt."Kế Ngôn cảm thấy nếu quái vật ghim hắn ta vì thiên phú của hắn ta thì sớm muộn gì Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ bị chúng nó ghim.Thiên phú của sư đệ hoàn toàn không kém hắn ta.Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, hoàn toàn không để trong lòng: "Ta đâu có cầm kiếm chạy đi chọc chúng như huynh.""Đến lúc cần thiết, ta lặng lẽ lẻn vào tu bổ đại trận, làm xong chạy ngay."Vụng trộm vào thôn, không cần phải nổ súng.Lữ Thiếu Khanh không lo lắng cho mình, Kế Ngôn là Nguyên Anh, kiếm ý kinh người, thiên tư xuất chúng, tiềm lực không thể đoán trước.Vì thế, quái vật cảm thấy hắn ta là một mối uy hiếp là chuyện hết sức bình thường.Mà Lữ Thiếu Khanh hắn làm việc hết sức khiêm tốn, không thể nào chọc vào quái vật được.Nếu đã biết rõ nguyên do, vậy thì làm gì cũng dễ.Quá hai ngày, Thiều Thừa dẫn Lữ Thiếu Khanh vào đại trận.Kế Ngôn ở lại bên ngoài.Kế Ngôn ở lại bên ngoài đại trận, quái vật trong khe hở cũng im ắng hơn nhiều.Thiều Thừa dắt Lữ Thiếu Khanh quan sát đại trận thật kĩ càng.Mà Lữ Thiếu Khanh cũng nhận ra vấn đề của đại trận.Đúng là do căn cơ xảy ra vấn đề.Tu bổ không khó, nhưng đây là đại trận lục phẩm, cần thời gian.Đồng thời, trong quá trình tuần tra, Lữ Thiếu Khanh phát hiện đại trận có một vài vấn đề nhỏ, Lữ Thiếu Khanh cũng tiện tay chữa lại."Được rồi." Sau khi kiểm tra một lượt, Lữ Thiếu Khanh biết vấn đề của đại trận, nói với Thiều Thừa: "Sư phụ chúng ta ra ngoài đi.""Qua mấy ngày nữa tiến vào tu bổ là được..."Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh vừa mới dứt câu, quái vật trong khe hở lại chen nhau lao ra."Mẹ kiếp!"Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, níu y phục của Thiều Thừa, kêu gào: "Sư phụ, chạy mau, không chừng đám quái vật này biết quan hệ giữa chúng ta và Đại sư huynh, chúng tìm không ra Đại sư huynh, bắt đầu nhằm vào chúng ta rồi..."Bởi vì ở gần khe hở quá, nên vô số quái vật tiếp cận bọn Thiều Thừa.Bọn quái vật vỗ cánh, bao vây hai người Thiều Thừa và Lữ Thiếu Khanh.Nhìn từ xa, hai người như bị một cơn thủy triều màu đen bao vây.Ngay sau đó sẽ bọn họ bị nhấn chìm, cắn nuốt.Ánh mắt đám quái vật đỏ tươi, biểu cảm khát máu, nước dãi nhỏ giọt khỏi miệng chúng nó."Rống!"Bọn quái vật chen nhau, lao tới chỗ Thiều Thừa và Kế Ngôn từ bốn phương tám hướng."Hừ!"Thiều Thừa hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, một nguồn lực lượng bàng bạc khuếch tán ra xung quanh như gió bão.Những con quái vật đã đến gần kêu thảm một tiếng, thi nhau nổ tung trước mặt lực lượng bàng bạc, hóa thành một cơn mưa máu.Trong đám quái vật này, mạnh nhất chỉ có Kết Đan, đa số trong đó chủ yếu có cảnh giới Luyện Khí và Trúc Cơ.Trước mặt Nguyên Anh, đám quái vật này bị nghiền áp như những đứa trẻ.Thiều Thừa chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, vô số quái vật tức khắc vẫn lạc, tạo ra một không gian trống.Nhưng mà quái vật quá nhiều, chỗ trống bị nhồi đầy chỉ trong tích tắc.Đám quái vật này không có linh trí, hung hãn không sợ chết, không ngừng lao lên tấn công.Thiều Thừa không dám trì hoãn, vết thương của ông còn chưa khỏi, tiếp tục dây dưa ở trong này, quá nguy hiểm.Hơn nữa, nhị đồ đệ còn đứng ngay sau lưng mình.Thiều Thừa hét lớn một tiếng: "Nắm chặt."Thiều Thừa đột nhiên tăng tốc, phi kiếm dưới chân xẹt qua không trung, nhanh chóng phóng ra bên ngoài đại trận.Ông vừa chạy vừa tấn công đám quái vật.Kiếm khí, pháp thuật thay phiên ra trận, quái vật chặn trước mặt họ không ngừng nổ tung, tàn khu đoạn chi, máu tươi màu đen rải đầy bầu trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận