Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1295: Bị đánh ra

Chương 1295: Bị đánh raChương 1295: Bị đánh ra
"Nhưng ngẫm lại cũng phải, thiên phú kinh người như thế nói không chừng là đại ngưu nào đó chuyển thế."
Ngẫm nghĩ, Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng mạnh mẽ: "Hóa ra bắp đùi lớn ở ngay bên cạnh ta, vọng huynh thành long, sau này sư huynh ngầu lòi rồi ta có thể tung hoành ngang dọc."
Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở, cười giống như lượm một triệu viên linh thạch vậy, ngay cả đau đớn trên người cũng cảm thấy chẳng sao.
Nghỉ ngơi chốc lát, Lữ Thiếu Khanh đi tới trước cửa đá, muốn mở ra lần nữa.
Nhưng Thần Kinh Chuyên đã được cắm chặt ở cửa động, không rút ra được, cũng không xoay chuyển được. Lữ Thiếu Khanh thử đủ mọi cách nhưng cũng không cách nào mở cửa đá ra lại.
Điều này khiến Lữ Thiếu Khanh không kìm được lo lắng.
"Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Mất Đại sư huynh và sư muội, chắc chắn sư phụ sẽ làm thịt ta, cho ba người chúng ta đoàn tụ bên dưới luôn đấy."
"Móa nó chuyện gì xảy ra vậy?"
Lữ Thiếu Khanh không cách nào đi vào, vừa lúc định đi hỏi tiểu đệ Tử Quỷ một chút thì sắc mặt hắn khẽ động, quay đầu nhìn về lối đi.
Tương Quỳ mang mấy người Tương T¡ Tiên xuất hiện.
Mấy người Tương Quỳ đi tới nơi xảy ra bạo tạc, xuống tới đáy nước tìm kiếm một lượt cũng tìm được nơi này. Sau khi xuất hiện, nhìn thấy nơi này là một mảnh hỗn độn, trong lòng lặng lẽ đề cao cảnh giác.
Sau khi nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, trên mặt bọn hắn lộ ra vẻ cổ quái.
"Ôi chà, các ngươi tới rồi?" Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt chào hỏi đám người Tương Quỳ.
Hắn còn cố ý hỏi Tương Quỳ: "Ông không tiến vào trước đấy chứ?"
Lời vừa nói ra, đám người Tương Tỉ Tiên đều có kích động muốn ho khan.
Tương Quỳ lại có kích động muốn lập tức xông tới đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Thấy Lữ Thiếu Khanh, lửa giận trong lòng ông ta liền không kìm được toát ra.
Tiểu tử hèn hạ, tiểu tử đáng giận, tiểu tử khốn kiếp. Trong lòng Tương Quỳ hung hăng hỏi thăm sức khỏe Lữ Thiếu Khanh một trận, sau đó mới hỏi: "Tiểu tử, sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta lại không thể ở đây?" Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu.
"Hừ." Tương Quỳ lạnh lùng nói: "Nơi này là nơi nào, ngươi mau nói rõ ràng mọi chuyện cho ta."
Vốn tưởng mục đích sau khi Lữ Thiếu Khanh bọn họ tiến vào thế giới Huyền Thổ là Huyền Thổ thành nhưng sau khi vào thì phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã chạy xuống dưới đáy nước rồi.
Sau khi theo vào thì mới phát hiện ở đây có động thiên khác.
Hơn ngàn năm nay Tương Quỳ cũng tiến vào thế giới Huyền Thổ vài lần nhưng chưa từng phát hiện ra chỗ này.
Trong điển tích đời trước lưu lại cũng không có nửa câu giới thiệu liên quan đến nơi này.
Tương Quỳ hơi sụp đổ rồi, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của thế giới Huyền Thổ đây?
Đối với câu hỏi của Tương Quỳ, Lữ Thiếu Khanh tỏ ra hết sức vô tội, nhún vai than: "Đại trưởng lão, ta không hiểu ý của ông"
Dận Khuyết chỉ Lữ Thiếu Khanh, nổi giận nói: "Tiểu tử, bớt giả bộ hồ đồ, các ngươi không tiếc thủ đoạn muốn đi vào thế giới Huyền Thổ, mục đích chính là chỗ này đúng không?"
"Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Có phải muốn phá hoại thế giới Huyền Thổ không?”
Đối mặt với tố cáo, Lữ Thiếu Khanh nói: "Đồ có thể ăn lung tung nhưng lời không thể nói bậy." "Chúng ta đi vào đây là chuyện riêng của chúng ta."
Dận Khuyết nói: "Chuyện liên quan đến an toàn của thế giới Huyền Thổ, cho dù là chuyện riêng gì của ngươi cũng phải nói cho rõ ràng."
"Ta không cách nào nói cho rõ ràng được." Lữ Thiếu Khanh nói đúng sự thật: "Bởi vì chúng ta tới nơi này, cũng không biết nơi này có cái gì."
Đây là nói thật.
Tiểu đệ Tử Quỷ không nói rõ, hắn tới đây còn bị đánh ra, ăn đòn oan uổng hai trận, sắp chết oan đây này.
Bây giờ hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mục đích thật sự tiểu đệ Tử Quỷ bảo hắn tới đây là gì.
Nhưng lời này rơi vào tai đám người Tương Quỳ lại cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang trêu bọn hăn. Dận Khuyết dứt khoát nói với Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, ra tay đi, lúc này chỉ có thể để cho hắn nếm thử sự lợi hại của người thì mới có thể nói thật."
Dận Khuyết hận không thể lập tức xúi giục Tương Quỳ xuất thủ, thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận.
Lữ Thiếu Khanh chỉ Dận Khuyết kêu †o: "Đừng có quá đáng, đây là cách làm việc của tổ chức Thí Thần các người sao?"
"Chẳng biết lịch sự là gì sao?"
Tương Quỳ cau mày, sắc mặt không vui, trong lòng hơi muốn làm theo đề nghị của Dận Khuyết: "Tiểu tử, chớ quá đáng, tránh để đến lúc đó mọi người đều khó xử."
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Ta nói đều là nói thật, ta thật sự không biết nơi này có cái gì." "Nhưng có một điểm ta có thể đảm bảo với ông là ta sẽ không làm bất kỳ chuyện gì nguy hại đến thế giới Huyền Thổ."
Dận Khuyết lại nói: "Ngươi nói phải thì phải à?"
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Ta nói phải thì phải."
Lạnh lùng nhìn Dận Khuyết một cái, ánh mắt lạnh như băng khiến trong lòng Dận Khuyết run lên, ngậm miệng lại theo bản năng.
Tương Tỉ Tiên bỗng nhiên mở miệng, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, Kế công tử và Tiêu cô nương bọn họ đâu rồi?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta lạc bọn họ rồi."
"Lạc?" Câu trả lời này khiến cho mọi người trố mắt nhìn nhau. Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Đúng vậy, các ngươi không thấy có con bạch tuộc lớn sao? Chúng ta bị nó đuổi giết, ai nấy tách nhau ra chạy trốn, ta đánh bậy đánh bạ trốn đến nơi này."
"Đúng lúc mọi người cũng tới đây, cùng giúp ta đi tìm bọn họ với."
Đối với mật thất sau lưng, Lữ Thiếu Khanh không hề lo lắng.
Dùng thần thức cũng không thể thăm dò được tình hình trong đó.
Việc bây giờ hắn phải làm là giữ chân đám người Tương Quỳ, không nên để cho bọn hẳn biết sau lưng có một mật thất.
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến cho đám người Tương Quỳ nửa tin nửa ngờ.
Cũng không biết lời hắn nói là thật hay giả. Lúc Tương Quỳ đến nơi này có dùng thần thức dò xét, không có phát hiện bất kỳ tình huống gì.
Nhưng mà càng như vậy lại càng khiến cho người ta hoài nghỉ.
Thông đạo như vậy đi thẳng đến nơi này nhưng lại là một ngõ cụt, đổi lại là ai cũng đều cảm thấy không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận