Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1170: Đánh thức chủ nhân, đánh chết kẻ trộm (tt)

Chương 1170: Đánh thức chủ nhân, đánh chết kẻ trộm (tt)Chương 1170: Đánh thức chủ nhân, đánh chết kẻ trộm (tt)
Sau khi tiếng kêu thảm của nam nhân biến mất, quang mang trên thân thể hắc điểu lại một lần nữa tăng vọt, như là mặt trời, quang mang bùng lên, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đồng thời một cỗ sức mạnh không ai có thể ngăn cản lại một lần nữa xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh cả kinh, lông tơ quanh người lại một lần nữa dựng đứng.
Có điều cỗ sức mạnh này không nhắm vào Lữ Thiếu Khanh mà nó tranh trừ sương mù màu đen chung quanh.
Sương mù màu đen trước mặt cỗ sức mạnh này từ từ tiêu tán, như chen mây hóa mưa, trên hòn đảo nhỏ bắt đầu đổ mưa, trên thực tế đây đều là năng lượng tỉnh thuần, như nước mưa rơi xuống, cuối cùng bị hắc điểu hấp thu.
Nhìn sức mạnh tinh thuần như nước mưa rơi xuống, Lữ Thiếu Khanh giật mình, hắn cũng thử hấp thu.
Bắt đầu là thận trọng hấp thu một chút xíu, một khi phát hiện không thích hợp sẽ lập tức dừng ngay.
Về sau hắn phát hiện cỗ sức mạnh kia vốn không để ý hắn, lá gan của hắn cũng lớn lên, nói thầm: "Ta giúp ngươi, thu chút chỗ tốt, không quá đáng đúng không?"
Tâm thần khẽ động, thoải mái hấp thu năng lượng tỉnh thuần từ trên bầu trời rơi xuống.
Lữ Thiếu Khanh không phát hiện rằng, trong cơ thể hắn thỉnh thoảng cũng sáng lên quang mang nhàn nhạt, có chút lấp lóe, tuân suất quang mang thống nhất với cơ thể hắc điểu. Một người một chim dưới trạng thái này giống như trở thành một thể.
Cũng không biết qua bao lâu, cỗ sức mạnh kia biến mất, trên bầu trời dừng đổ mưa, sương mù màu đen chung quanh cũng biến mất không thấy gì nữa.
Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, cảm nhận thử sức mạnh trong cơ thể.
Trạng thái hoàn toàn khôi phục, thần thức lại một lần nữa tinh tiến.
Lữ Thiếu Khanh xem chừng, thần thức hắn lúc trước có thể miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ tầng một, giờ một lần nữa tinh tiến hẳn là miễn cưỡng sánh vai được với Hóa Thần cảnh giới tầng hai.
Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, trên mặt tươi cười.
Chuyến này không tính làm không công, tốt xấu cũng có chút chỗ tốt. Nhưng chuyến đi này cũng coi như nguy hiểm vạn phần, nếu không phải vì số phận hắn không bình thường, hôm nay hắn đứt gánh ở đây cũng là chuyện thường tình.
Nam nhân kia chắc chăn lai lịch không nhỏ, tuyệt đối là loại tồn tại đại hung tuyệt thế.
Người bình thường tới, nhất định phải bình thường quỳ.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Chuyện tốt không thể làm, quá nguy hiểm."
Lữ Thiếu Khanh thở dài xong đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, một đôi mắt chim đang nhìn hắn.
Hắc điểu nhẹ nhàng bay lơ lững cách trước mặt Lữ Thiếu Khanh khoảng một trường, đầu nó hơi nghiêng nghiêng, đang tò mò nhìn Lữ Thiếu Khanh. Thân thể Lữ Thiếu Khanh cứng đờ, áp lực tăng mạnh, lai lịch của hắc điểu cũng vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Chính như lời nam nhân kia nói, là Thần thú.
Nhưng mài!
Lữ Thiếu Khanh cũng đang quan sát hắc điểu, mặc dù đã thức tỉnh, cũng đã giải quyết ý thức nam nhân trong cơ thể nhưng dáng vẻ của nó vẫn không thay đổi.
Nó vẫn giống một con vịt trời, hơn nữa còn là một con vịt con rất xấu xí.
Lữ Thiếu Khanh thì thầm trong lòng.
Có Thần thú xấu như vậy sao?
Không phải tên ma cà bông kia sĩ diện nên bịa chuyện?
Một người một chim nhìn nhau, sau mấy hơi thở Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt, phách lối giận dữ hỏi: "Làm gì? Muốn làm gì?"
Hắc điểu vừa định mở miệng thì đột nhiên một cỗ sức mạnh lớn truyền đến, Lữ Thiếu Khanh thấy hoa mắt, ý thức của hẳn theo thần niệm trở về trong bản thể.
"Ôj"
Ý thức trở về, mỏi mệt trong nháy mắt xông tới.
Lữ Thiếu Khanh dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất.
"Nhị, Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?' Tiêu Y cũng căng thẳng, cũng không để ý nguy hiểm hay không, vội vàng xông lại, muốn đỡ Lữ Thiếu Khanh.
"Để ta lấy hơi đã" Lữ Thiếu Khanh khoát tay, giao chiến thần thức mệt mỏi hơn so với đánh nhau bằng đao thương thật, hơn nữa hắn còn không ngừng đưa linh lực vào cho hắc điểu. Sau khi đi ra, cơ thể của hắn lập tức trống rỗng.
Lữ Thiếu Khanh cũng không dám đứng lên, chỉ sợ chân run lập cập cả người yếu ớt.
Nam nhân, không thể không được.
Lữ Thiếu Khanh bỏ vài viên đan dược vào miệng bổ sung chút linh lực sau đó mới đứng dậy.
"Nhị sư huynh, huynh sao vậy?" Tiêu Y cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Ban nãy huynh huynh quay hai vòng như vậy, bị choáng đầu à?"
Mặc dù thời gian ở trong quả trứng có vẻ rất dài nhưng trên thực tế chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, người ngoài còn không biết có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Y kính sợ nhìn quả trứng màu đen, quả trứng màu đen này thật tà môn. Giờ chỉ đành có lỗi với đám Tiểu Thạch Đầu vậy.
Nhưng, ánh mắt Tiêu Y ngưng tụ, trở nên hoảng sợ.
Nàng chỉ vào quả trứng màu đen kêu lên: "Nhị, Nhị sư huynh, trứng, trứng..."
"Trứng cái gì?" Lữ Thiếu Khanh giáo huấn Tiêu Y: "Nói bao nhiêu lần, có thể học theo ta, trưởng thành một chút, ổn trọng một chút."
Tiêu Y chật vật nuốt nước miếng một cái: "Trứng, trứng hình như nứt ra rồi..."
"Cái gì?" Lữ Thiếu Khanh vội vàng nhìn lại, đồng thời mắng: "Lần sau nói chuyện mà còn đứt hơi như vậy, ta đánh chết muội."
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên quả trứng màu đen, đúng như lời Tiêu Y nói, bên ngoài quả trứng màu đen có vài vết nứt, trứng đang tách ra.
"Rắc rắc, rắc rắc..."
Vết nứt bên ngoài quả trứng màu đen kéo dài, càng ngày càng nhiều, âm thanh nứt ra cũng truyền vào tai mọi người.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Trong mắt hai người Tương Tỉ Tiên và Dận Khuyết lộ ra tia hoảng sợ, cơ thể như rơi vào hầm băng, lạnh cả người, con của Tế thần sắp ra đời sao?
Tiêu Y tê cả da đầu, con của Tế thân mặc dù rất tò mò không biết hình dáng như thế nào nhưng đản sinh ở thời điểm này tuyệt đối không phải chuyện gì đáng mừng.
"Nhị, Nhị sư huynh, huynh, huynh đánh bể nó à?" Tiêu Y ký thác hy vọng trên người Lữ Thiếu Khanh, hy vọng do Nhị sư huynh mình ra tay làm bể quả trứng này.
Chứ không phải con của Tế thần bên trong phá vỏ để ra.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài: "Ta cũng đánh bể nó, đáng tiếc không làm được."
Quả trứng này mềm không được cứng không xong, hắn cũng không còn cách nào khác.
Hiện tại ý thức của hắc điểu thức tỉnh, đến thời khắc đản sinh, hắn cũng không biết là tốt hay xấu.
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Tiêu Y không kìm được hoảng lên: "Vậy, phải làm sao bây giờ."
"Kệ thôi" Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: "Nghe theo mệnh trời." Đến lúc này, đã không ngăn cản được nữa.
Trong lúc nói chuyện, âm thanh rắc rắc rắc rắc càng ngày càng vang, cuối cùng bên ngoài quả trứng màu đen đều là vết nứt, lít nha lít nhít. Chương 1171: Con Tế thần sinh ra?
Trong ánh mắt của mọi người, một tiếng rắc rắc cuối cùng vang lên, một mảnh vỏ trứng rơi xuống, nhạ nhàng rơi trên mặt đất.
Tiếp theo càng có nhiều mảnh vụn vỏ trứng rơi xuống, một trận quang mang màu đen mãnh liệt hiện lên, mắt của mọi người không kìm được nheo lại.
Đợi sau khi quang mang màu đen tán đi, thấy rõ tình hình trong huyệt động, Tương Ti Tiên càng hoảng sợ kêu lên: "Tế, con của Tế thần..."
Một con chim nhỏ màu đen toàn thân màu đen, lớn bằng nắm đấu lơ lửng giữa không trung, đầu của nó hơi ngóc lên, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn đám người.
Mặc dù là một con chim rất nhỏ nhưng lại tạo cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng, thần thánh không thể xâm phạm.
Tiêu Y cũng rất tò mò nhìn con chim, không kìm được, làm người đầu tiên mở miệng phá vỡ yên lặng: "Nó, chính là con của Tế thần?"
Con chim con quá nhỏ, rất khó khiến cho người ta tin nó là con của Tế thần.
Dù sao sau khi nghe Tương Ti Tiên nói về sự lợi hại của con của Tế thần thì khiến người ta đều cảm thấy nếu nó vừa xuất thế sẽ kinh thiên động địa, các loại dị tượng xuất hiện, ít nhất cũng cả phòng thơm ngát, long ngâm phượng minh gì đó mới được.
Hơn nữa sau khi xuất thế, thân hình không cao được trăm mét ngàn mét thì tướng mạo ít nhất cũng phải uy phong lẫm liệt, bá khí mười phần.
Bá vương chỉ khí phát ra khiến cho lòng người kính sợ, quỳ xuống đất bái phục mới đúng.
Nhưng giờ chẳng hề có dị tượng gì cả, chỉ có một trận hắc quang hiện lên, một con chim nhỏ màu đen xuất hiện.
Con chim nhỏ bằng nắm tay, rất mini, ngoại hình thoạt nhìn không có chút uy vũ bá khí nào, lông vũ còn chưa mọc đều, dài ngắn không đồng nhất trông vô cùng buồn cười.
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, hắn cũng chẳng hiểu hắc điểu này muốn làm gì.
Ban nãy ở trong thì nhìn chằm chằm hắn, hiện tại xuất hiện cũng nhìn chằm chằm hẳn.
Theo lý mà nói, hẳn hắn phải cảm thấy nguy hiểm mới đúng, nhưng tiềm thức của hắn nói cho hắn biết, hắc điểu nhỏ trước mắt không có bất kỳ uy hiếp gì với hắn.
Kỳ quái, đang làm gì vậy?
Tương Tỉ Tiên và Dận Khuyết cũng lần đầu nhìn thấy con của Tế thần, nhưng con của Tế thần có hình dáng như thế này cũng vượt quá sức tưởng tượng của bọn hắn.
Hai người hai mặt nhìn nhau, tuy nhiên Tương Ti Tiên nhớ tới gia gia mình từng nói vê sự đáng sợ của con của Tế thần.
Nàng ta căn răng, thấp giọng nói: "Mọi người cẩn thận."
"Cho dù là vị con của Tế thần nào thì cũng đều không dễ trêu.
Trong tay nàng ta cầm pháp khí lục phẩm, linh lực lặng lẽ vận chuyển, cơ thể như cây cung kéo căng dây, toàn thân căng cứng.
Giờ tiểu hắc điểu không có bất kỳ động tĩnh gì, nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi có điểm gì là lạ, nàng ta sẽ lập tức xuất thủ với khí thế lôi đình vạn quân.
Tiêu Y nhìn thấy tiểu hắc điểu bên này không có bất kỳ động tĩnh gì, lá gan của nàng dần dần lớn lên, nàng đưa tay ra muốn sờ thử tiểu hắc điểu.
"Trông khá đáng yêu nhỉ..."
Nhưng mà sau một khắc, tiểu hắc điểu hét lên một tiếng, một cỗ sức mạnh đụng bay Tiêu Y.
Sức mạnh cường đại khiến Tiêu Y không chút phòng bị, trực tiếp bay đi tung mạnh lên vách tường như búp vê vải.
Tương Tỉ Tiên thấy thế, linh lực trong cơ thể vận chuyển, quang mang trên trường xích tăng vọt.
Nhưng nàng ta sắp xuất thủ thì thấy một tay Lữ Thiếu Khanh tát về phía tiểu hắc điểu: "Khốn kiếp, dám bắt nạt sư muội ta?"
Tiểu hắc điểu bị một bàn tay đánh bay, sau đó vội vàng quạt cánh bay trở về kêu: "Mẹ mẹ..."
Một tiếng mẹ quang quẩn trong huyệt đạo, giống như sét giữa trời quang bổ mạnh lên người mọi người, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Cho dù là Kế Ngôn, cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó khế lắc đầu, cười khổ một cái.
Luôn làm chuyện người khác không làm được, vẫn là sư đệ của mình.
Tương Ti Tiên giơ cao trường xích lên, mặt mũi đầy sững sốt, nàng ta nghỉ ngờ tai mình có vấn đề. Hai mắt tiểu hắc điểu chảy ra nước mắt trong suốt, vỗ vỗ cánh bay đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, vẻ mặt oan uổng.
Tương Ti Tiên lại nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Đây là con của Tế thần sao?
Đây là tai họa trong miệng gia gia sao?
Vì sao gọi Mộc công tử là mẹ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế giới này vẫn là thế giới bình thường chứ?
Đầu óc Tương T¡ Tiên rối loạn, suy nghĩ rối thành một nùi, không cách nào tư duy bình thường được.
Dận Khuyết bên cạnh không khác Tương Ti Tiên là mấy, mặt mũi đây sững sốt, cảnh tượng trước mắt đã đả kích hắn ta. Lữ Thiếu Khanh cũng bị một tiếng mẹ của tiểu hắc điểu làm cho sửng sờ, hắn nghi ngờ nhìn tiểu hắc điểu trước mặt mình.
Tiểu hắc điểu chim nước mắt rưng rưng, vỗ cánh, bay vê phía trước muốn đến gần Lữ Thiếu Khanh nhưng lại có vài phần sợ hãi lui lại, lộ ra dáng vẻ rất oan ức đáng thương.
Lữ Thiếu Khanh nghi ngờ hỏi tiểu hắc điểu: "Ngươi gọi ta là cái gì? Gọi lại một lần nữa xem nào?"
"Mẹ! Mẹ..."
Tiểu hắc điểu dứt khoát mở miệng, không ngừng kêu lên.
Âm thanh thanh thúy, giọng nói trẻ thơ như tiểu nữ hài quanh quẩn trong huyệt động.
Lữ Thiếu Khanh vươn tay, tiểu hắc điểu nhìn thấy thế liền vui sướng kêu một tiếng, sau đó trực tiếp bay đến trên tay Lữ Thiếu Khanh, bám chặt lấy ngón tay Lữ Thiếu Khanh, giống như chỉ sợ Lữ Thiếu Khanh sẽ vứt nó xuống vậy.
Tiểu hắc điểu đậu trên tay Lữ Thiếu Khanh, cơ thể một người một chim chấn động mạnh.
Một loại cảm giác huyết mạch tương liên tự nhiên sinh ra.
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa sửng sờ, sau đó phát điên.
Đây là cái quỷ gì?
Mình vẫn là tiểu xử nam ngây thơ, sao lại có loại cảm giác làm mẫu thân vậy?
Cốt truyện của mình lệch đến mức độ ngoại hạng luôn rồi hả?
Mới yên tĩnh được bao nhiêu ngày chứ? Ta vừa đến đã cho ta một màn thế này, cho ta làm mẹ luôn rồi?
Em gái ngươi!
Tặc thiên đạo còn có thể người ta sống yên ổn nữa không vậy?
Ta muốn một cốt truyện bình thường một chút cũng không thể cho ta sao?
Lữ Thiếu Khanh rất ưu thương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi cúi đầu hỏi tiểu hắc điểu: "Vì sao gọi ta là mẹ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận