Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1579

Chương 1579Chương 1579
"Nhanh vậy sao?"
Hai người hơi giật mình. Bọn họ vừa nhận được tin là lập tức tới ngay.
Bọn họ không dám nói tốc độ của mình là nhanh nhất, nhưng cũng không hề chậm so với những người khác.
Ở đây đã có không ít người, cũng là vừa mới tới.
Song, sau khi quan sát tàn dư trận chiến, ai nấy đều chấn động.
"Hóa Thần!"
Đuổi theo truy sát Lữ Thiếu Khanh chính là tu sĩ cấp Hóa Thần. Bọn họ không kinh ngạc vì điều này.
Điều khiến bọn họ chấn động là, họ phát hiện có bốn loại vết tích khác nhau, nói cách khác, tổng cộng có bốn vị Hóa Thần chiến đấu ở đây.
Đưa ra được kết luận này, Giản Bắc và Quản Đại Ngưu còn tưởng mình đoán Sai rồi.
Nhưng sau khi kiểm tra đối chiếu, song phương phát hiện mình không sai, thế là đều chấn kinh.
Bốn vị Hóa Thần chiến đấu ở đây, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cả hai đều rung động.
Cảm giác hiện tại của hai người giống nhau, rung động, tê cả da đầu.
Giản Bắc hỏi Quản Đại Ngưu: "Đừng bảo hắn cũng là Hóa Thần chứ?"
Quản Đại Ngưu cũng nhìn hắn ta: "Ta cũng không biết, nhưng không phải không có khả năng này." "Hăn ta quá tà môn!"
Giản Bắc gật gật đầu, đồng ý hai chân hai tay.
Hắn ta đã được lĩnh giáo Lữ Thiếu Khanh tà môn cỡ nào.
Cái khác không nói, nhưng Giản Bắc đã nghĩ bao nhiêu biện pháp cũng không thăm dò ra được thực lực của Lữ Thiếu Khanh.
Lần nào hắn cũng nhẹ nhõm hóa giải được, tâm tư kín đáo đến mức khiến người ta phải sợ hãi.
Sau đó, Giản Bắc tiếp tục giật tóc nói: "Nếu hắn là Hóa THần thì thật đáng sợ"
Có còn cho người ta đường sống nữa hay không?
Chưa kể!
Giản Bắc cảm thấy tương lai sắp thay đổi.
Nếu ngay cả Lữ Thiếu Khanh cũng là Hóa Thần, có thể nói, tương lai môn phái Lăng Tiêu tít Tê Châu xa xôi kia sẽ trở thành môn phái mạnh nhất của Thập Tam Châu.
Có được hai đệ tử trẻ tuổi chưa đến ba mươi tuổi đã đạt cảnh giới Hóa Thần, kinh khủng cỡ nào chứ!
Nếu để cho bọn ho an ổn trưởng thành tiếp, năm nhà ba phái cũng không thể sánh được.
Quản Đại Ngưu chỉ xung quanh, nói: "Không biết kết quả chiến đấu thế nào?"
Chiến đấu kết thúc rồi, bọn họ chỉ có thể suy đoán được là có Hóa Thần, chứ không biết được nó kết thúc thế nào.
"Không biết hắn có bị đánh chết không nữa." Giản Bắc lắc đầu: "Ai biết được."
"Đi thôi, chúng ta ở đây tìm xem có phát hiện gì không."
Mà trong Nhữ thành xa xa, ánh sáng hiện lên, Lữ Thiếu Khanh từ trong cửa bước ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn Kế Ngôn đang ngồi xếp bằng trên cây nói: "Sao lại chỉ có mình huynh?"
"Sư muội ngốc đâu rồi?"
"Đi tụ tập rồi!"
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên trở về, Kế Ngôn không hề kinh ngạc chút nào. Có xuyên giới bản, có tọa độ, hắn muốn đi đâu cũng được.
"Tụ tập gì? Ta đi ra ngoài, ôi, giết người, còn phải tự mình rửa sạch hiềm nghỉ. Thật phiền phức."
"Giết mấy người?" "Ba, đều là đồ rởm!"
Tiêu Y ung dung mang theo Đại Bạch và Tiểu Bạch đi tụ tập.
Đi cùng nàng còn có Tuyên Vân Tâm, Mạnh Tiêu và Phương Hiểu. Các nàng cũng được mời.
Trên đường đi, Mạnh Tiêu cực kỳ khó chịu, cứ luôn miệng quở trách Lữ Thiếu Khanh: "Thật đúng là một tên đáng ghét, đi cũng không nói cho chúng ta một tiếng, cứ thế mà lắng lặng chuồn mất."
"Không để tâm đến những bằng hữu chúng ta. Thật đáng ghét!"
Ngươi không muốn nói cho người khác, nói cho ta một tiếng cũng được.
Đáng ghét!
Tiêu Y trấn an nàng ta: "Nhị sư huynh không thích phiên phức." Mạnh Tiêu lại càng khó chịu, hấm hừ: "Hắn còn chê ta phiền phức à? Hắn không cáo biệt với ta, ta tức giận, đến lúc đó nhìn thấy nhất định phải đánh cho hắn một trận."
Tuyên Vân Tâm nhắc nhở Tiêu Y: "Muội phải chuẩn bị tâm lý, đây là một buổi Hồng Môn yến đấy."
Ánh mắt nàng ta nhàn nhạt lo lắng.
Tiêu Y nghe ra được sự lo lắng của nàng ta, chỉ cười hà hà đáp: "Không cần lo lắng."
Phương Hiểu cũng nói: "Không sai, hôm nay có không ít người tới đâu, không chí có người Tề Châu chúng ta, mà theo như tin tức ta nghe được thì Ngao Đức còn mời không ít người nữa. Đây không phải buổi tụ tập bình thường."
Tiêu Y vẫn không tim không phổi cười nói: "Yên tâm, Đại sư huynh nói rồi, có chuyện gì cứ phát tín hiệu."
"Đi thôi, chúng ta vào trước."
Tiêu Y đi trước tiến vào Vấn Thiên Lâu, như thể hoàn toàn không để tâm đến buổi tụ tập này.
Tuyên Vân Tâm thấy vậy chỉ có thể ngấm ngầm thở dài một hơi. Nha đầu này được sư huynh bảo vệ quá tốt rồi, căn bản không biết tiếp theo có thể sẽ phải đối mặt với vấn đề gì.
Còn nữa, tên hỗn đản kia cứ thế mà đi rồi, chẳng lẽ không biết tính toán an toàn của mình một chút sao? Thật đúng là một tên đại hỗn đản từ đàu tới chân.
Vào trong, Tiêu Y mới phát hiện đã có rất nhiều người.
Trong đó có hai huynh đệ Ngao Đức, Ngao Thương mà nàng đã từng gặp, Mị Phi của Mị gia, Cảnh Mông của Cảnh gia, Bao Dịch của Chân Vũ Viện, còn lại thì không ít người nàng chưa từng gặp bao giờ.
Mọi người ngồi hoặc gần hoặc xa, có người tụ thành một nhóm vui vẻ nói chuyện, cũng có người lẻ loi một mình uống rượu ngắm trăng bên một hồ nước rộng bốn năm mươi mét.
Hiện tại vẫn là ban ngày, ánh nắng đổ xuống rưới lên từng người, ấm áp dịu dàng.
Tiêu Y đi vào, mọi người đều nhìn vào nàng.
Gần đây, hai vị sư huynh của Tiêu Y là nhân vật nổi bật nhất, cực kỳ lôi cuốn, liên đới tới sư muội là nàng cũng được rất nhiều người biết đến hiểu rõ.
Rất nhiều người nhìn Tiêu Y bằng đủ loại ánh mắt, nhiều nhất đương nhiên là †ò mò, cũng có xem thường, thờ ơ, vân vân. Ngao Thương lên tiếng trước: "Ha ha, còn tưởng ngươi không dám tới chứ."
Tiêu Y bíu môi: "Làm sao mà không dám? Ở thế giới này chỉ có hai nơi ta không dám đi."
"Thứ nhất là nhà xí vào buổi tối."
Ngao Thương nhịn không được mà cười lạnh, thừa cơ khinh bỉ nàng: "Một kẻ hèn nhát."
"Nơi thứ hai thì sao? Không phải cũng là nhà xí chứ?"
Ánh mắt Tiêu Y hơi giảo hoạt, hơi rung rung đầu: "Nơi thứ hai chính là Ngao gia nhà các ngươi, ta cũng không dám đi."
Lập tức có người không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận