Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1766

Chương 1766
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, xem ra là không thể quay lại môn phái, không cách nào cùng môn phái đầu haàn nên mới đau khổ như thế.
Nếu Triều Khải đang đau khổ biết được suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh, không cắn cho hắn mấy cái không được.
Triều Khải có nhà nhưng không thể về, xem ra càng không có biện pháp giải quyết vấn đề tin tức Thiên Cung môn đầu hàng.
Thân là Thiên Cơ giả, Quản Đại Ngưu rất tiếc nuối, không có được tin tức lớn.
Kết quả, hắn ta hỏi: “Từ khi môn phái của ngươi đầu hàng, tình huống nhân tộc thế nào?”
Triều Khải trầm mặc một hồi, cuối cùng phun ra hai chữ:
Rất thảm!
Rất thảm?
Sắc mặt mấy người Lữ Thiếu Khanh rất khó coi, hai chữ này đủ cho thấy thế cục bên nhân tộc không thể lạc quan nổi.
Triều Khải nói ra tin tức mà mình biết: “Môn phái ta bị tiểu nhân cưỡng ép, Ma tộc có thể thong dong xuất hiện tại hậu phương phòng tuyến của nhân tộc.”
“Từ phía sau đánh lén chúng ta, phòng tuyến nhân tộc cũng không ngờ Ma tộc sẽ đánh lén sau lưng nên toàn tuyến tan tác.”
Thiên Cung môn phản bội chẳng khác nào thọc một đao sau lưng nhân tộc.
Sau đó Ma tộc trước sau cùng tấn công, đại bộ đội nhân tộc nhanh chóng tan tác, chỉ còn lại mỗi người tự chiến.
Tình huống hiện tại chính là, Yến Châu luân hãm hơn phân nửa, Ma tộc không ngừng truy sát các tu sĩ nhân tộc rải rác khắp nơi, Yến Châu lần nữa lâm vào cảnh gió tanh mưa máu.
“Cao thủ dâu?” Quản Đại Ngưu hỏi: “Hóa Thần của chúng ta đâu?”
Lần này có không ít Hóa Thần trong số các học sinh của học viện Trung Châu, mà bọn họ đều là thiên chi kiêu tử của các châu.
Đối phó với Ma tộc, cơ hội thắng rất lớn.
“Ma tộc cũng có Hóa Thần.” Giọn nói của Triều Khải nặng nề, mang theo vài phần tuyệt vọng: “Mà bên Ma tộc còn có cả Luyện Hư kỳ!”
“Có không ít đồng học của học viện đã vẫn lạc.”
Hóa Thần kỳ có mạnh hơn nữa thì trước mặt Luyện Hư kỳ cũng chẳng là cái gì.
Quản Đại Ngưu há hốc miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ chậm rãi ngậm miệng lại.
Tâm tình vô cùng nặng nề.
“Đại sư huynh của ta ở đó.”
“Kế Ngôn công tử?” Triều Khải lắc đầu: “Ta không rõ tung tích của hắn ta.”
Sau đó, hắn ta giải thích một chút, thực lực Kế Ngôn quá mạnh, đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ tầng chín, dù là nhân tộc hay Ma tộc, hay là tồn tại cùng cảnh giới cũng không phải đối thủ của Kế Ngôn.
Kế Ngôn không có bao nhiêu hứng thú với tu sĩ Ma tộc bình thường, cũng không quen bắt nạt kẻ yếu hơn.
Hắn ta vừa vào Yến Châu đã tách khỏi các học sinh, một mình hành động.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, không nhịn được mà mắng lên: “Gia hỏa này chạy đâu rồi?”
Tiêu Y và Doãn Kỳ cũng cực kỳ lo lắng.
Mặc dù nói thực lực của Kế Ngôn rất mạnh, hành động đơn độc cũng không cần quá lo lắng.
Nhưng ma tộc ở Yến Châu có cả cao thủ Luyện Hư kỳ, một khi Kế Ngôn gặp được cao thủ Luyện Hư kỳ.
Không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quản Đại Ngưu âm thầm khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, nhìn đi, còn nói không lo lắng nữa.
Gia hỏa khẩu thị tâm phi.
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi Triệu Khải: “Chẳng lẽ không có mộ tí tin tức nào liên quan đến hắn ta sao?”
Triệu Khải nhớ lại một chút, cuối cùng, hơi chần chờ nói: “Ta có nghe người ta nói, hình như mục tiêu của Kế Ngôn công tử là Đào thành.”
“Cái gì?” Tiêu Y và Doãn Kỳ kinh hãi.
“Mẹ nó!” Lữ Thiếu Khanh lại mắng: “Ai cũng là gia hỏa không khiến người ta bớt lo.”
“Làm sao bây giờ?” Doãn Kỳ hơi lo lắng hỏi Lữ Thiếu Khanh.
Đào thành, hiện nay đã là đại bản doanh của Ma tộc.
Binh lực của Ma tộc liên tục tới thêm từ Hàn tinh, muốn người có người, muốn tiền có tiền.
Dù có trâu bò cỡ nào đi nữa, tới Đào thành, cũng không còn cả cặn bã.
Triều Khải bổ sung: “Ta cũng chỉ thi thoảng nghe nói thôi, tính chân thực còn chờ bàn thêm.”
Lữ Thiếu Khanh chẳng biết làm sao, thở dài, chuyện này đã có thể truyền ra còn có thể là giả sao?
Hắn biết rõ Đại sư huynh của mình là ai.
Khẳng định là tới Đào thành tìm kích thích rồi.
Thật sự là phiền chết.
Đợi khi tìm được hắn ta, nếu có thể đánh được thì đưa Doãn Kỳ sư muội lên giường luôn.
Phải tìm người trói hắn ta lại mới được.
Lữ Thiếu Khanh cân nhắc trong lòng một phen, sau đó quyết định hỏi thử Triều Khải: “Tiếp theo ngươi định làm thế nào?”
Hiện tại Triều Khải không tiện đi theo hắn, hắn cũng không có ý định mang theo Triệu Khải.
Ánh mắt Triệu Khải rất kiên định: “Ta đi dưỡng thương trước, sau đó nghĩ cách cứu với Thiên Cung môn.”
Đây là môn phái mà từ nhỏ đến lớn hắn ta vẫn coi nhà ngôi nhà của mình, hắn ta tuyệt đối không cho phép môn phái bị người ta phá hủy như thế.
Quản Đại Ngưu sinh lòng kính nể, con đường này chú định rất khó đi.
Hắn ta móc ra mấy bình đan dược đưa cho Triều Khải, đều là đan dược chữa thương: “Không được nhiều lắm, ngươi cầm đi.”
Tiêu Y và Doãn Kỳ cũng tặng cho hắn ta vài thứ.
Triều Khải là Đại sư huynh của Thiên Cung môn, Thiên Cung môn đầu hàng, hiện giờ hắn ta đã trở thành đối tượng truy sát cộng đồng của cả nhân tộc và Ma tộc.
Tình cảnh của hắn ta sẽ cực kỳ khó khăn.
Đồ được cho không nhiều, nhưng cũng đủ để Triều Khải cảm động.
Tráng hán khôi ngô cường tráng lúc này lại không nhịn được mà đỏ hồng hai mắt.
Quản Đại Ngưu nhìn Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh nhíu mày hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
Quản Đại Ngưu nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi không tỏ ý tí nào à?”
Em gái ngươi chứ, còn nói ngươi là cao thủ, cao thủ mà không có bày tỏ gì à?
Lữ Thiếu Khanh ồ lên một tiếng, nói với Triều Khải: “Cố lên, con đường độc hành khúc chiết khó khăn, thực sự không được thì thôi, từ bỏ đi.”
Ta đi!
Doãn Kỳ nghe xong còn muốn rút kiếm chém người.
Quản Đại Ngưu thừa cơ khinh bỉ: “Cầm thú. Ngươi còn là người nữa sao?”
Vào lúc này người bình thường sẽ nói mấy lời tiêu cực, đả kích sĩ khí của người khác thế này sao?
Triều Khải nghe vậy, chẳng những không uể oải, mà còn tràn đầy đấu chí, đồng thời càng thêm cảm kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận