Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1582

Chương 1582Chương 1582
"Hóa Thần?"
Tiêu Y ngạc nhiên, giật mình kêu lên: "Liên quan gì đến Hóa Thần?"
"Nhị sư huynh của ta chỉ là Nguyên Anh kỳ thôi, huynh ấy lại không ngốc, tự nhiên chạy đi trêu chọc đến Hóa Thần làm gì?"
"Nhị sư huynh của ta sợ nhất là Hóa Thần."
Đừng thấy bình thường Tiêu Y cứ ngốc ngốc đáng yêu, ngây thơ như một tiểu nha đầu không biết sự đời mà nhầm.
Thực ra, sự ngây thơ, đơn thuần của nàng chỉ thể hiện trước mặt người thân thôi.
Nàng thông minh
Lữ Thiếu Khanh vẫn không để lộ ra thực lực thật sự, đương nhiên Tiêu Y sẽ không phá, hơn nữa còn phải hỗ trợ thêm.
Phá cũng phải phân nặng nhẹ, nàng biết rõ điều này.
Nhưng Tiêu Y lại khiến cho Bao Dịch không nhịn được mà cười lạnh hỏi: "Sợ nhất là Hóa Thần?"
"Vậy trước đó bất kính với ba vị trưởng lão của Ngao gia là ý gì?"
Bị hố ba ngàn vạn viên linh thạch, còn khiến cho bản thân trước mặt nữ thần tụt điểm điên cuồng.
Bao Dịch đã hận chết Lữ Thiếu Khanh từ lâu rồi.
"Bất kính?" Tiêu Y hỏi lại Bao Dịch: "Nếu Ngao gia nhốt mẹ ngươi hoặc sư nương của ngươi lại, ngươi có còn khách khí với bọn họ không?" "Nếu vậy, ta chỉ có thể nói một tiếng: Tiện!"
"Ngươi!" Bao Dịch trợn trắng mắt.
Nhưng hẳn ta không thể phản bác lời này, chỉ có thể tự sờ chim mình.
"Nói như vậy." Bỗng nhiên lại có người lên tiếng hỏi: "Chỉ cần không phải Hóa Thần, Lữ công tử đều có thể ứng phó được sao?"
Tiêu Y nhìn lại thì thấy bên tay trái mình có một người thanh niên trẻ tuổi ngồi xếp bằng một mình, không phù hợp với những người khác lắm.
Hắn ta mặc một bộ áo gai, không buộc lên, thoải mái để lộ nửa thân trên, làn da ngăm đen, bề ngoài thô cuồng không giống với tu sĩ da mịn thịt mềm.
Phương Hiểu ở bên cạnh thấp giọng giới thiệu với Tiêu Y: "Hắn là Mã Chiêm Tỉnh của Vũ Châu, là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Vũ Châu, thực lực đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới tầng bảy."
"Đương nhiên!" Tiêu Y và Mã Chiêm Tinh không có mâu thuẫn gì, giọng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều: "Dù là Nguyên Anh tầng chín cũng không thể làm gì được Nhị sư huynh của ta."
Theo thói quen Cảnh Mông mở miệng khen theo: "Không hổ là Lữ công tử, thực lực thâm sâu khó lường."
Không ngờ lại có người tán dương Lữ Thiếu Khanh nữa. Cái này thì không thể nhịn được.
Mi Phi trừng mắt lườm sang. Đồ chó liếm, bắt được ai cũng liếm sao?
Quả nhiên là gia hỏa dòng thứ, không có tí kiến thức nào.
Mị Phi hừ một tiếng bày tỏ sự bất mãn với Cảnh Mông, sau đó mới nói: "Nguyên Anh? Hừ, gặp Hóa Thần rồi, dù ngươi là người đứng đầu Nguyên Anh cũng vô dụng."
Mà Bao Dịch vừa tìm được cơ hội cũng khinh miệt cười ra tiếng: "Nguyên Anh tầng chín cũng không làm gì được hắn?"
"Nói như vậy, hắn còn lợi hại hơn cả Mị Càn công tử sao?"
Uïi cha, đề tài này ta quen này.
Tiêu Y cười càng vui vẻ hơn, nàng ta chỉ vào Mị Phi, nói: "Ngươi có thể hỏi nàng ta."
Chắc hẳn Lữ Thiếu Khanh đã từng giao thủ với Mị Càn, Mị Càn cũng không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh sao?
Mị Càn yếu như thế, Lữ Thiếu Khanh mạnh như thế sao?
Suy đoán này khiến cho mọi người lập tức tỉnh táo lại, không ít người lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn sang Mị Phi hỏi ý.
Câu nói này của Tiêu Y khiến cho mọi người cảm thấy Mị Càn không bằng Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng lại khiến cho Mị Phi tức giận đến run người.
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến, Mị Phi đã muốn nổ tung rồi.
"Cho đến giờ đại ca ta còn không thèm để hắn vào mắt. Hắn là cái thá gì?"
"Gia hỏa hèn hạ vô sỉ, một gia hỏa chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân."
Sắc mặt Mị Phi rất dữ tợn, gân như muốn hét lên.
Nhưng qua mấy câu vừa rồi của nàng ta, mọi người đều hiểu mình đoán lầm rồi, Lữ Thiếu Khanh và Mị Càn chưa từng giao thủ.
Bên này Tiêu Y lại nói: 'Là Nhị sư huynh ta sợ đánh nhau rồi đánh bại Mị Càn, thì thiên tài của Mị gia nhà các ngươi coi như phế rồi."
"Không ra tay, là vì cân nhắc cho Mị gia các ngươi. Nói cho cùng, vẫn là Nhị sư huynh ta quá lương thiện."
Lương thiện?
Lật ngược trái phải, lẫn lộn đen trắng, đại ca ta đã bị tên hỗn đản kia khiến cho phế đi không ít.
Ngươi còn dám nói là lương thiện à?
Người xấu hèn hạ vô sỉ hỗn đản chính là hắn.
Thân thể Mị phi phát run lên, chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ như thế.
"Nếu đánh nhau, đại ca ta chỉ cần một kiếm là có thể giết hắn." "Khoác lác!" Tiêu Y khinh bỉ, không tha cho Mị Nhi: "Trâu bò vậy cơ à? Sao không thấy hắn ta trở thành người đầu tiên đạt cảnh giới Hóa Thần?"
Giết người, còn tru tâm!
May mà Mị Càn không có ở đây, nếu không chắc chắn hắn ta sẽ phải nôn ra máu.
Cho tới này, người của Trung Châu đều cho rằng trong lứa trẻ này nhất định Mị Càn là người đầu tiên đột phá Hóa Thần.
Kết quả lại bị Giản Nam đoạt trước, không nghỉ ngờ gì đây là một đả kích không nhỏ với Mi gia, với Mị Càn càng trầm trọng hơn.
Không ít người cũng không nhịn được mà nhìn sang Mị Phi bằng ánh mắt đồng tình.
Mị Phi nhịn không nổi nữa, hoàn toàn mất bình tĩnh rồi, đứng bật dậy quát lên: "Nha đầu thối, ta muốn giết ngươi!"
"Làm sao? Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?" Tiêu Y tỏ vẻ khó xử: "Nhị sư huynh của ta đã nói không được bắt nạt trưởng bối."
Không được. Lý trí của Mị Phi hoàn toàn bị nuốt chửng rồi, nàng ta ngang nhiên ra tay gào thét như một ác phụ: "Ta muốn ngươi chết!"
Cuối cùng Mị Phi vẫn bị Ngao Đức cản lại.
Buổi tụ họp này là do Ngao Đức tổ chức, nếu bị phá hỏng, mất mặt là Ngao Đức.
Ngao Đức ngăn Mị Phi lại, cười nói: "Phi cô nương, chớ có xúc động."
Mặc dù là cười nói nhưng trong nụ cười lại thêm vài phân phiền muộn. Ngay từ đầu Mị Phi đã nhảy ra nhắm vào Tiêu Y, nguyện ý làm đại tướng đi đầu công kích, hắn ta rất vui lòng.
Nhưng mồm mép Mị Phi quá kém.
Không được mấy hiệp đã bị Tiêu Y giết cho tè ra quần một cách dễ dàng.
Cuối cùng vẫn phải xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Mị Phi đỏ hồng cả mắt, trừng lên với Ngao Đức: "Nó khinh người quá đáng!"
Ngao Đức thấp giọng nhắc nhở nàng ta: "Nghĩ đến Nhị sư huynh của nó."
"Vô địch Nguyên Anh kỳ thì làm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận