Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 962. Bảo hộ ta



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh hiểu.Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.Người Thôi gia nghe Lữ Thiếu Khanh nói, giận tím mặt: "Thật to gan, thứ này chui từ đâu ra vậy? Dám nhục nhã Thôi gia ta? Đáng giết!"Sau khi nói xong, lại trực tiếp ra tay, một thanh trường đao đâm thẳng tới chỗ Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh âm thầm lắc đầu, giống như Thôi Thanh, một lời không hợp liền ra tay.Thật sự cho rằng Thôi gia có trưởng lão thứ ba liền dám kiêu ngạo như thế sao?Lữ Thiếu Khanh không có ngăn cản, mà là lời ít ý nhiều với Đàm Linh đứng sau lưng: "Bảo vệ ta!"Hơi thở Đàm Linh hỗn loạn, một hơi không theo kịp, suýt chút nữa xuất hiện sự cố trên không rồi ngã xuống.Hỗn đản, ngươi không biết xấu hổ sao?Dù sao ngươi cũng là Nguyên Anh kỳ mà?Gia hỏa trước mắt cùng lắm chỉ là Trúc Cơ Kỳ, ngươi sợ cái lông gì.Còn nữa, đứng sau lưng nữ nhân, ngươi không biết xấu hổ sao?Tuy rằng rất muốn quay đầu đánh chết Lữ Thiếu Khanh, nhưng nàng ta vẫn ra tay ngăn cản công kích của Thôi gia.Đàm Linh hét lớn: "Hỗn trướng, không biết ta là ai sao?"Đàm Linh nắm chặt thanh đao của người nhà họ Thôi, giận không kiềm được.Cái tên không có mắt, thật đáng ghét.Người Thôi gia cuối cùng cũng nhận ra Đàm Linh, lúc này trong lòng cả kinh: "Đàm, Đàm Linh đại nhân!"Người Thôi gia ra tay vội vàng cúi đầu nhận lỗi: "Mạo phạm Đàm Linh đại nhân, mong đại nhân thứ tội."Thân phận Đàm Linh cao quý hơn bọn họ nhiều.Lữ Thiếu Khanh đúng lúc hô to: "Một đám không có đầu óc, không có mắt, mau quỳ xuống, xin lỗi Đàm Linh đại nhân, bồi thường mười vạn tám vạn viên linh thạch đi. Không bồi thường xin lỗi thì để trưởng lão thứ nhau tới tìm trưởng lão thứ nhất tâm sự đi."Mấy người Thôi gia hai mặt nhìn nhau, trong lòng phát lạnh, cái tên này là ai?Khẩu khí lớn như vậy.Chẳng lẽ là người nào đó của trưởng lão thứ hai sao?Đàm Linh nghe vậy cực hận, tên hỗn đản này lại muốn làm gì?Nàng ta quay đầu quát Lữ Thiếu Khanh: "Câm miệng, không được nhắc tới sư phụ ta."Đó là sư phụ ta, không phải sư phụ ngươi, ít giả vờ lôi kéo quan hệ ở đây đi.Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Ngươi đang sợ cái gì? Không phải chỉ là mấy tên người nhà họ Thôi sao? Đánh chết bọn họ đi, dám mạo phạm Đàm Linh đại nhân tôn kính, cũng chính là mạo phạm đến trưởng lão thứ hai, tuyệt đối phải đánh chết bọn họ. Bằng không trưởng lão còn có mặt mũi gì chứ?"Mấy người Thôi gia nghe vậy, càng thêm sợ hãi.Tên này rốt cuộc có lai lịch gì?Bọn họ không dám trì hoãn, vội vàng lặng lẽ phát tín hiệu thông báo cho người trong gia tộc.Bọn họ chẳng qua chỉ là con tôm nhỏ, phải để cho người phía trên xử lý.Đàm Linh tức chết, luôn miệng quát Lữ Thiếu Khanh: "Câm miệng, câm miệng, nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện."Lữ Thiếu Khanh khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Đàm Linh: "Không thể nào, ngươi muốn phản bội sư môn sao? Bọn họ đang đánh vào mặt của sư phụ ngươi mà ngươi lại không giết chết bọn họ, ngươi muốn làm gì?"Đàm Linh nhịn không được, lấy trường cầm ra, giận dữ quát: "Ta giết chết ngươi trước, ngươi tin hay không?"Lữ Thiếu Khanh lập tức ngoan ngoãn: "Được rồi, được rồi, tùy ngươi đi."Đàm Linh hận đến nghiến răng, tên hỗn đản đáng giận này."Hiện tại, lập tức rời đi." Đàm Linh ra lệnh cho Lữ thiếu khanh.Người của Thôi gia phát tín hiệu, đợi đến khi phần lớn người Thôi gia tới lại càng thêm khó làm.Đôi bên vốn không hợp nhau, đến lúc đó nháo lên, mọi chuyện rất dễ không thể vãn hồi.Lữ Thiếu Khanh không vui: "Ngươi cứ đi như vậy, có thể bị người ta cảm thấy ngươi không có gan hay không?"Đàm Linh tức cười: "Chẳng lẽ ngươi tới nơi này là đặc biệt tìm Thôi gia gây phiền toái sao?"Bọn họ đi tới nơi này, bị Thôi gia ngăn lại bên ngoài thì đi đường vòng là được.Sẽ không ai nói gì cả.Mấy người Thôi gia bên cạnh lập tức cảnh giác.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không có, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, làm sao ta có thể gây thêm phiền toái cho ngươi chứ?"Đàm Linh hung ác nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Nếu không muốn gây thêm phiền toái cho ta thì lập tức rời đi."Tuyệt đối phải trông chừng tên hỗn đản này, không cho hắn có cơ hội gây thêm phiền toái cho mình."Được rồi." Lữ Thiếu Khanh không phản kháng, ngoan ngoãn gật đầu: "Hết thảy đều nghe lời ngươi, ai bảo ngươi là lão đại chứ."Đàm Linh thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người liền nhận ra có dao động truyền đến bên người.Vừa quay đầu lại, phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã đánh ngất mấy người Thôi gia kia, bọn họ nặng nề ngã trên mặt đất, không biết sống chết.Đàm Linh kinh hãi: "Ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Đàm Linh: "Vừa rồi bọn họ mắng ngươi, lại ra tay với ngươi. Ta giúp ngươi dạy dỗ bọn họ một chút, ngươi không cần cảm kích ta."Trong lòng Đàm Linh bán tín bán nghi, âm thầm suy đoán lời này của Lữ Thiếu Khanh là thật hay giả.Nếu là thật, tên khốn này coi như còn có chút lương tâm.Đàm Linh còn đang nghi hoặc, xa xa đã xuất hiện vài hơi thở cường đại, trong đó còn có hơi thở mà Đàm Linh cảm thấy cực kỳ quen thuộc.Thôi Thanh mặc linh giáp bó sát người mang theo vài tên đệ tử Thôi gia xuất hiện.Sau khi thấy Lữ Thiếu Khanh và Đàm Linh, cơn tức giận trong lòng Thôi Thanh lập tức xông lên ót, phẫn nộ cắn răng."Trương Chính!""Đàm Linh!"Thôi Thanh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói trầm thấp mang theo lửa giận tràn ngập, ánh mắt phẫn nộ hận không thể chém Lữ Thiếu Khanh và Đàm Linh thành muôn mảnh.Đặc biệt là Lữ Thiếu Khanh, hắn đã tàn nhẫn nhổ Thôi gia một phen, lông của Thôi gia cũng sắp bị nhổ sạch rồi. Hết chương 962.

Bạn cần đăng nhập để bình luận