Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 630 - Yêu thú rút lui



Chương 631: Yêu thú rút lui (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgay cả đôi môi đỏ mọng của Úc Linh cũng hơi nhếch lên, cũng bị Lữ Thiếu Khanh làm cho không còn lời nào để nói.Quả nhiên là một tên đại hỗn đản.Hai mắt Quản Đại Ngưu thì tỏa sáng xông lên: "Đại ca, đại ca, đệ, đệ cũng muốn một chút."Thần thụ ngô đồng mà, cầm một đoạn trở về, không phải sẽ khiến Huyền gia gia vui mùng đến chết sao?Không chừng còn có thể giúp Huyền gia gia tiến thêm một bước."Đi sang một bên." Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh hung ác, giống như chó bảo vệ thức ăn, ai tới liền cắn người đó.Hắn giơ Mặc Quân kiếm chém xuống, nhưng mà Mặc Quân kiếm sắc bén không gì không phá lần này lại không có hiệu quả.Mặc Quân kiếm rơi vào trên thân cây ngô đồng, tia lửa tung tóe, phát ra âm thanh sắt thép va chạm, một phản lực cực mạnh bắn ra.Cây ngô đồng vẫn không tổn hao chút lông tóc nào, còn Mặc Quân kiếm lại truyền đến một cảm xúc đau đớn và sợ hãi.Nó cầu xin Lữ Thiếu Khanh đừng chém nữa, nếu chém nữa, nó sẽ không duy trì được.Lữ Thiếu Khanh buồn bực, trường kiếm tứ phẩm của mình không làm gì được cây ngô đồng này sao?Quản Đại Ngưu thấy thế, nhịn không được khinh bỉ: "Cắt được không?"Thứ kiếm mẻ, ngay cả chặt cây cũng không chặt được?Lữ Thiếu Khanh vuốt cằm nghĩ biện pháp, nói với Quản Đại Ngưu: "Ngươi tới đi, nếu ngươi có thể thì lấy đi."Quản Đại Ngưu không có nửa phần khách khí, cũng mang vũ khí của mình ra muốn chặt được một chút từ trên cây.Nhưng mà Quản Đại Ngưu tin tưởng mười phần lại còn thảm hơn so với Lữ Thiếu Khanh.Vũ khí mà hắn ta lấy ra, cho dù là trường kiếm, hay là đại đao, sau khi chém lên, tia lửa bắn tung tóe, không ngoại lệ tất cả đều bị bẻ gãy.Cây ngô đồng vẫn không chút thương tổn.Thịt mỡ trên mặt Quản Đại Ngưu run rẩy, đau lòng muốn chết.Trong đó không thiếu vũ khí tam phẩm, tứ phẩm, cứ như vậy mà mất trắng, ngay cả bột trắng cũng không để lại.Nhìn cây ngô đồng, Ung Y cũng động tâm không thôi, nếu có thể đạt được một đoạn mang ở trên người, cũng coi như có hiệu quả cực lớn đối với tu luyện của mình.Nhưng sau khi nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và Quản Đại Ngưu đều không làm gì được cây ngô đồng, ông ta cũng không có vội vàng xông lên giống Quản Đại Ngưu.Chờ bọn tiểu bối lăn qua lăn lại rồi nói sau, chẳng may trưởng bối như mình đi lên mà cũng thất bại nặng nề, vậy thì quá mất mặt rồi.Mạnh Tiêu và Tiêu Y cũng đi lên thử xem, hai người bọn họ cũng không thể lưu lại chút dấu vết nào trên cây ngô đồng, ngược lại còn bởi vì cường độ cực lớn mà làm cho cổ tay run lên."Nhị sư huynh, nó cứng quá, làm sao bây giờ?"Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một lát, trong tay xuất hiện một cái xẻng.Thiều Thừa vừa nhìn, tiểu tử này mang theo xẻng bên người là muốn làm gì? Bất cứ lúc nào cũng có thể chôn Đại sư huynh của mình sao?Quả thực là càng ngày càng hỗn trướng.Lữ Thiếu Khanh quơ xẻng, cắn răng: "Đào hết chỗ này, bưng cả gốc lẫn bùn đi..."Nói làm là làm, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu vung xẻng chuẩn bị đào nơi này, định đào cả rễ ngô đồng mang về."Leng keng!"Nhưng mà chuyện khiến Lữ Thiếu Khanh buồn bực chính là mặt đất cũng cứng rắn vô cùng, giống như bị rót thép vào."Chết tiệt!"Hai chân Lữ Thiếu Khanh tê dại, xẻng suýt chút nữa bị hủy."Phiền toái, rốt cuộc làm thế nào mới được chứ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận