Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2136: Chương 2136

Chương 2136: Chương 2136Chương 2136: Chương 2136
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Khấu nghĩ vậy thì không nhịn được mà nở nụ cười.
Nhưng mài
Khi Gia Cát Huân qua đỉnh vòng cung bắt đầu rơi xuống, một cô thần thức cường đại vượt qua Gia Cát Huân lại. Như một người thợ săn ẩn nấp thật lâu, khi con mồi buông lỏng cảnh giác liền ra tay.
Thần thức như một thanh kiếm sắc đánh tới, cứng rắn đâm vào thân thể Khấu. PHụt! Khấu nôn ra một ngụm máu tươi.
Một khắc sau, hắn ta ôm đầu hét lên thảm thiết.
“A”,
Lúc này Gia Cát Huân cũng nện vào thân thể Khấu.
Khấu không kịp phản ứng, ngã xuống đất.
Lữ Thiếu Khanh như quỷ mị đột nhiên xuất hiện, cười hì hì nhìn Khấu.
Khấu giãy dụa, nhưng một cước này của Lữ Thiếu Khanh đáp xuống chắc chắn sẽ rơi trúng mặt Khấus.
Với thực lực hiện tại của hắn, một cước có thể đá vỡ ngọn núi.
Khấu ăn đòn, cảm giác cả thế giới đang xoay tròn, mắt nổ đom đóm.
"A.”
Khấu gào lên một tiếng, đau đớn, nhục nhã, đủ loại cảm xúc quấn quanh.
Hai mắt Khấu đỏ bừng, lần này hắn ta không quan tâm đến chuyện gì nữa.
Sức mạnh trong cơ thể bộc phát, dự định liều mạng một lần.
Bị đối xử như thế, đồng quy vu tận cũng không sao. Nhưng thần thức lại vọt tới như rắn độc tiếp tục cắn hắn ta, thức hải của hắn ta tê rần. Sức mạnh lập tức tiêu tan, đau đớn khiến cho hắn ta không thể tập trung được, căn bản không đánh ra được phản kháng gì hữu hiệu. Hiện giờ thực lực của Khấu đã không còn nổi một phần mười.
Lữ Thiếu Khanh đạp hai cái cho Khấu mơ hồ hẳn đi, gần như đã ngất.
Lữ Thiếu Khanh hạ cấm chế trên người hắn ta, hào quang bay lên, linh lực cuốn lên, Lữ Thiếu Khanh đã hạ được hơn ba mươi đạo cấm chế trên người Khấu rồi.
Như dùng dây thừng trói chặt hắn ta lại vậy.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh mới võ võ tay đỡ Gia Cát Huần dậy: “Ai nha, Trư ca, ngươi không sao chứ?”
Gia Cát Huần không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, há miệng cắn Lữ Thiếu Khanh Gia Cát Huân sắp phát điên rồi.
Đem nàng ta làm bia đỡ đạn thì thôi đi, còn xem nàng ta như cục đá để nện người. Đường đường là tiểu thư dòng chính của gia tộc ẩn thế Gia Cát gia, đã bao giờ nàng ta bị nhục nhã thế này đâu. Nàng ta đang bị giam cầm, lúc này chỉ có miệng là động đậy được.
Răng ngà sắc bén cắn mạnh xuống Lữ Thiếu Khanh, chỉ hận không thể cắn một phát chết hắn luôn.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng lùi lại tránh né, sợ hãi hô lên: “Làm gì?”
“Ngươi là Trư ca, không phải cầu ca, không được cắn người, rất thiếu nữ tính, nhiều người nhìn vào thế này không thấy xấu hổ à?”
Xấu hổ?
Mặt mũi ta mất sạch rồi, còn xấu hổ cái rắm!
“Ta muốn liều mạng với ngươi!”
“Nữ nhân điên!” Lữ Thiếu Khanh ném nàng ta cho Tiêu Y: “Trông chừng Trư ca.”
Sau đó hắn quay lại chỗ Khấu ngồi xổm xuống cười híp mắt hỏi: “Thánh tử, ngươi không sao chứ?”
Khấu nghe vậy nôn ra liên tục hai ngụm máu, ánh mắt phẫn hận, u oán nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Ngươi nhìn dáng vẻ của ta bây giờ giống như không bị làm sao à?
Khấu cũng toàn thân không thể động đậy, hắn ta cũng tưởng tượng giống như Gia Cát Huân, há miệng cắn chết Lữ Thiếu Khanh.
Đáng tiếc Lữ Thiếu Khanh chấp hành đúng nguyên tắc nam nam thụ thụ bất thân, cách hắn ta một chút khoảng cách, nước bọt cũng khó mà phun được lên người Lữ Thiếu Khanh.
Mà mọi người chung quanh đã cạn lời thật sâu.
Thiều Thừa dứt khoát giống như Kế Ngôn, chạy đến nơi xa ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt nhập định.
Còn đám người Loan Tinh Duyệt, Kiếm Lan mặt mũi đầy sững sờ, không biết nói cái gì cho phải.
Thánh tử thứ nhất cũng bị Lữ Thiếu Khanh dựa vào thủ đoạn đánh lén thu thập hết, biến thành tù binh, tình cảnh giống như bọn họ. Nếu nói lần đầu tiên, lần thứ hai Lữ Thiếu Khanh dựa vào đánh lén có thể thành công, còn có thể nói là may mắn. Nhưng lần thứ ba, lần thứ tư, Gia Cát Huân và Khấu Đầu thành tù nhân của Lữ Thiếu Khanh, đã không phải là dùng may mắn là có thể
Chí ít, Gia Cát Huân nhìn qua Lữ Thiếu Khanh trong ánh mắt đã tăng thêm vài phần ngưng trọng.
Lữ Thiếu Khanh cũng không phải chỉ đơn giản như bề ngoài. Khóe miệng Khấu chảy ra máu tươi, căm hận nói: “Có, có gan thì thả ta ra, đường đường chính chính đánh với ta một trận.
Hắn ta không phục.
Đường đường chính chính đánh một trận, hắn ta tự nhận mình sẽ không thua Lữ Thiếu Khanh.
“Đánh cái gì mà đánh? Con người ta yêu hòa bình nhất, không thích đánh nhau.” Khấu nghe vậy, phẫn nộ giằng co.
Đáng chết. Như ngươi mà gọi là yêu hòa bình?
Không thích đánh nhau?
Hai dấu giày trên mặt ta là chuyện gì xảy ra?
Tự ta đụng phải sao?
“Thả ta ra, nếu không chắc chắn sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy kinh hãi, trở nên căng thẳng: “Cái đồ sư phụ chó hoang kia tới rồi sao?” Thánh chủ, lúc Nguyên Anh kỳ còn chưa thực sự hiểu rõ Thánh chủ mạnh chừng nào. Sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được sâu sắc Thánh chủ coi hắn là bánh dày để giã mạnh chừng nào. Chí ít là Luyện Hư hậu kỳ, tỷ lệ rất lớn là Hợp Thể kỳ.
Cho nên, cũng khó trách Khấu sẽ phách lối.
Trong nhà có Hợp Thể kỳ, phách lối một chút cũng nên làm.
Điểm này có thể hiểu được, dù sao không phải ai nấy cũng đều Khiêm nhường như mình.
Khấu gầm thét: “Đừng sỉ nhục sư phụ ta.”
“Nếu như sư phụ của ta đến tổ tinh thì đám nhân tộc yếu đuối các ngươi đầu sẽ phải chết.”
Nếu như?
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy trầm tĩnh lại: “Cắt, không tới, ngươi phách lối cái gì?”
“Đi ra bên ngoài, không biết khiêm tốn một chút sao?” “Vừa nhìn là biết sư phụ chó của ngươi chưa từng dạy ngươi lớp lễ nghỉ rồi.”
Thiều Thừa xa xa hơi đỏ mặt, cảm thấy rất xấu hổ.
“Ngươi đáng chết, có gan thì giết ta đi.” Khấu rất có cốt khí, phẫn nộ gầm thét: “Sư phụ ta sẽ báo thủ cho ta.” “Cắt, hắn đến đây sao?” Chỉ cần Thánh chủ không tới đây thì Lữ Thiếu Khanh sẽ không thèm để ý.
Dù sao mối quan hệ với Thánh chủ đã không thể chữa lành được, đã sớm đắc tội Thánh Chủ, cũng không quan tâm khi dễ thêm đồ đệ của Thánh chủ. Lữ Thiếu Khanh đứng lên, vỗ võ tay, nói thầm một tiếng: “Dù sao, ta không đi Hàn Tinh là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận