Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2235: Chương 2235

Chương 2235: Chương 2235Chương 2235: Chương 2235
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Vọng động?
Hôm nay dù nơi này có là núi đao biển lửa, ta cũng muốn cắn chết tên hỗn đản nhà ngươi.
Gia Cát Huân đã không nghe vào tai bất kỳ lời nào nữa, chỉ muốn đối phó với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể chạy đi thật xa, vừa rồi lượn lờ bên ngoài địa lục một vòng, dù không thấy rõ toàn bộ nhưng hắn cũng quan sát được đại khái.
Hướng giữa đi chuẩn không sai.
“Hỗn đản, ngươi đừng có chạy!” Gia Cát Huân ở phía sau đằng đẳng sát khí.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại: “Cầu ca, ngươi chớ đuổi the ta.”
“Nếu không ngươi sẽ hối hận.”
Không đuổi theo ngươi ta mới hối hận.
Gia Cát Huân hận lắm, lần này chắc chắn là cơ hội tốt. Tất cả đầu là người phàm rồi, Thánh tộc ta có được thân thể khỏe mạnh, ta không tin mình không dạy dỗ được ngươi.
Không cắn cho ngươi mấy cái không tiết được cơn giận này. Chạy nửa ngày, Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại nói: “Cẩu ca, cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Gia Cát Huân không để ý tới, ngược lại đột nhiên tăng tốc độ rồi nhảy lên thật cao, lao thẳng đến Lữ Thiếu Khanh. “Hỗn đản, xem ngươi trốn đi đâu!”
Gia Cát Huân dữ tợn bổ nhào về phía trước, nàng ta không chịu nổi nữa. Mặc kệ nắm đấm chân thúi gì đó của ngươi, ngươi dám ra tay, ta liền có thể dạy dỗ ngươi.
Lần này Gia Cát Huân cực kỳ tự tin mình lựa chọn thời điểm chính xác.
Dù Lữ Thiếu Khanh muốn ra tay hay chạy lên phía trước, chạy về phía sau, nàng ta đều tự tin mình có thể bổ nhào vào Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta âm thầm quyết định, chỉ cần bổ nhảo được vào tên hỗn đản này, ta nhất định phải cắn không hé miệng, cắn chết tên hỗn đản này. Khuôn mặt của Lữ Thiếu Khanh càng lúc càng gần Gia Cát Huân, hai mắt nàng ta lại càng sắc bén hơn.
Nhưng vào đúng lúc này!
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên rụt đầu lại ngồi xổm xuống.
Gia Cát Huân bổ nhào qua đầu hắn.
“Ha hai” Gia Cát Huân không nhịn được cười.[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Không sao, dù thế nào ta cũng có thể dạy dỗ được ngươi. Chỉ cần ta rơi xuống, ta có thể lập tức bắt ngươi lại.
Trong đầu Gia Cát Huân đã phác họa xong quỹ tích hành động lúc nãy.
Nhưng lúc này nàng ta đột hiên cảm thấy mềm mại, như thể mình vừa đụng phải cái gì đó.
Sau đó, xung quanh nổi gió. Vù.
Gia Cát Huân vừa rơi xuống, gió thổi tới, tóc nàng bay ngược lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên. Một hư không phong linh chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng ta.
Hư không phong linh này hòa vào cảnh vật xung quanh, Gia Cát Huần không phát hiện ra. Nhìn bề mặt màu xám nhúc nhích kia như một con rắn độc màu xám đang chậm rãi hé miệng lộ ra răng độc.
Gia Cát Huân lạnh cả người, thân thể cứng ngắc như khúc gồ, nàng ta gian nan quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn, nàng ta suýt thì phụt máu. Lữ Thiếu Khanh đã chạy đi xa rồi.
Đáng chết!
“Hỗn đản!” Gia Cát Huân gầm thét.
Vù.
Cơn gió vô hình như xúc tu lao tới quất mạnh vào nàng ta.
PHụt!
Gia Cát Huân bị quất bay, suýt phụt máu tươi.
“Cầu ca, cố lên!” Lữ Thiếu Khanh ở phía xa hô hào ầm ỹ: “Lẫy ra sức mạnh mà ngươi muốn cắn chết ta để cắn chết nói!”
Gia Cát Huân đứng dậy nghe được lời này của Lữ Thiếu Khanh thì lại tức đến phụt máu.
Tên hỗn đản này, đáng ghét! Mặc dù Gia Cát Huân hận Lữ Thiếu Khanh đến nghiến răng nhưng nàng ta cũng biết nếu không đánh bại hư không phong linh trước mắt thì nàng ta dữ nhiều lành ít.
Kết quả là, Gia Cát Huân không lùi mà tiến tới, lao thẳng về phía hư không phong linh. Nhưng không ngoại lệ là nàng ta lại bị hư không phong linh quất bay.
Hư không phong linh không giống với nàng ta, đây là sân nhà của nó, ở đây nó không bị khống chế.
Nhẹ nhàng điều khiển cơn gió vô hình tấn công Gia Cát Huân.
Mặc dù Gia Cát Huân lại tiếp tục tiến về phía hư không phong linh nhưng vẫn không tạo được thành tổn thương gì với nó.
Ngược lại còn bị hư không phong linh đánh cho chật vật. Dù thân thể nàng ta rất cường tráng nhưng chẳng mấy chốc cũng xuất hiện đầy vết thương.
Gia Cát Huân lại lần nữa tuyệt vọng.
Hiện giờ nàng như người phàm thôi, không dùng được linh lực cũng không dùng được pháp khí, chỉ có thể dùng tay không tấc sắt chiến đấu với hư không phong linh. Hư không phong linh nhẹ nhõm ngược nàng ta.
Vù. Sau mấy hiệp, hư không phong linh điều khiển cơn gió vô hình trói buộc Gia Cát Huân lại, giơ nàng ta lên cao. Gia Cát Huân liều mạng giãy dụa nhưng không có bất kỳ tác dụng nào.
Ngọn gió vô hình như gọng kìm thép khống chế nàng ta, nàng ta không có bất kỳ biện pháp nào để tránh thoát.
Lúc này Gia Cát Huân vô cùng nhớ nhung linh lực của mình. Nếu nàng ta còn linh lực thì chỉ cần nhẹ nhàng chấn động là có thể rung cho hư không phong linh trước mặt đây vỡ làm vô số mảnh.
Đáng tiếc, nàng ta cũng chỉ nghĩ một chút thôi.
Cứ thế là xong à?
Gia Cát Huần tuyệt vọng, nhưng không hiểu sao trong đầu nàng ta lại hiện ra hình ảnh Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù rất ghét hắn, nhưng ở thời khắc nguy hiểm, nhưng ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu nàng ta lại là Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta xoay mắt tìm một vòng, cuối cùng cũng thấy hắn. Vừa nhìn, nàng ta lại muốn phụt máu.
Lữ Thiếu Khanh đang lén lén lút lút trốn một bên như ăn trộm.
Bộ dạng hèn mọn kia khiến cho Gia Cát Huần không ôm bất kỳ hy vọng nào với hắn. Mà ở đây, hư không phong linh kéo Gia Cát Huân đến trước mặt.
Nhìn hư không phong linh gân trong gang tấc, Gia Cát Huân hơi rụt rè.
Chủ yếu là vì cái bề mặt màu xám kia cứ ngọ nguậy ngọ nguậy khiến cho nàng ta cực kỳ buồn nôn.
Hư không phong linh quan sát con mồi một lát rồi đột nhiên nhào lên.
Ngay trước mắt Lữ Thiếu Khanh, hư không phong linh đưa Gia Cát Huân đến trước mặt mình, rồi nuốt chứng lẫy nàng ta.
Lữ Thiếu Khanh nhìn đăm đăm: “Đầy mới là bụng đói ăn quàng mà.”
“Ma tộc cũng ăn, không sợ đau bụng à?”
Lữ Thiếu Khanh lặng lẽ tới gần. Hư không phong linh trước mắt hơi khác thường.
Nó khác với các hư không phong linh ngoài kia, Lữ Thiếu Khanh cảm giác không cách nào giao lưu được với nó.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ nghĩ một lát, tâm thần khẽ động, tản mát ra một cỗ khí tức đặc biệt của hư không phong linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận