Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 382 - Tức khắc miểu sát



Chương 382: Tức khắc miểu sátNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSắc mặt Thái Khám trắng như tờ giấy, ông ta đứng cách khe hở không xa, cảm nhận được sự đáng sợ của nhát kiếm kia.Trái tim Thái Khám run rẩy, hai tay giấu trong tay áo không nhịn được run rẩy không ngừng.Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ở trên trời, một thanh niên cầm trường kiếm trong tay đứng lơ lửng giữa trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn về nơi này, khí thế lạnh lẽo, như tiên nhân lãnh khốc vô tình trên trời hạ phàm, nhìn những con kiến trên thế gian.Thanh niên chậm rãi hạ xuống, phiêu dật xuất trần."Lữ Thiếu Khanh?""Là ngươi?"Tiếng kinh hô của Đỗ Tĩnh, Thương Lăng vang lên chẳng phân biệt trước sau, trong tiếng nói trộn lẫn kinh nghi, phẫn nộ, sợ hãi.Hai người không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện ở đây.Nhát kiếm vừa rồi đã làm hai người suýt nữa thì tiểu ra quần rồi.Mà chuyện làm cho hai người sợ hãi hơn nữa là, nhát kiếm đó là do Lữ Thiếu Khanh bổ ra?Da đầu hai người Đỗ Tĩnh, Thương Lăng run lên, một suy đoán đáng sợ nảy ra trong đầu.Nhưng mà, việc bọn họ mở miệng lại mang họa sát thân đến cho mình.Không thấy Lữ Thiếu Khanh có hành động gì, trường kiếm Mặc Quân trong tay đột nhiên rời khỏi tay, giống như có ý thức của chính mình.Trường kiếm Mặc Quân tức khắc biến mất tại chỗ.Kiếm quang chớp lóe, chỉ trong nháy mắt, hai người Đỗ Tĩnh Thương Lăng đã đầu thân hai nơi.Kiếm khí nhập thể, hoàn toàn tiêu diệt hồn phách của hai người, làm hai người hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.Mắt hai người trợn trừng, mãi cho đến chết, hai người cũng không phản ứng kịp.Hai người Đỗ Tĩnh, Thương Lăng không ngờ Lữ Thiếu Khanh sẽ bất thình lình ra tay.Mặc dù bọn họ là đệ tử thân truyền của Quy Nguyên Các, sư phụ hoặc là tổ phụ đều là đại năng Nguyên Anh, nhưng bọn họ hoàn toàn không phản ứng kịp.Thậm chí có thể nói, hai người chết đi không đau đớn gì, bởi vì quá nhanh, bọn họ chưa kịp cảm thấy đau.Trường kiếm Mặc Quân ong một tiếng, bộc phát ra muôn vàn kiếm khí, thi thể của hai người Đỗ Tĩnh Thương Lăng tức khắc biến mất trong muôn vàn kiếm khí, hóa thành trạng thái nguyên thủy nhất trong trời đất.Trường kiếm Mặc Quân chậm rãi bay về, rơi vào tay Lữ Thiếu Khanh.Thân kiếm lóng lánh, không dính một giọt máu nào, chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật.Bất cứ ai nhìn thấy cũng không thể tưởng tượng được nó lại là một thanh lợi khí giết người.Bắt đầu từ lúc hai người Đỗ Tĩnh Thương Lăng kinh hô thành tiếng, đến thi thể của họ biến mất, cả quá trình không vượt qua một lần hít thở.Một lần hít thở, hai người sống sờ sờ đã biến mất trước mắt mình, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn.Sau khi phản ứng kịp, Thái Khám hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh, nuốt một ngụm nước bọt.Thái Khám cảm thấy mình đã hoảng sợ đến vỡ mật rồi, bằng không vì sao ngay cả nước bọt cũng đắng như vậy?Lữ Thiếu Khanh không nhìn Thái Khám, trên mặt tự nhiên lộ vẻ bực mình.Thế mà là Quy Nguyên Các gây sự ở sau lưng.Sớm biết rằng là Quy Nguyên Các thì hắn sẽ cải trang rồi mới ra tay.Làm Quy Nguyên Các chịu thiệt cũng không biết tìm ai đòi nợ.Bọn khốn Quy Nguyên Các đột nhiên ra tay với thành Thiên Phỉ, muốn làm gì?Trăm ngàn năm qua không ra tay, sao bây giờ tự nhiên lại ra tay?Là do chưởng môn Quy Nguyên Các bị điên hay vừa mới bị chuyện gì kích thích?Vị trí của Thành Thiên Phỉ rất quan trọng, nếu bị Quy Nguyên Các chiếm lấy, bàn tay của Quy Nguyên Các sẽ vươn vào bắc bộ Tề Châu.Như vậy sẽ uy hiếp đến lợi ích của Lăng Tiêu Phái.Lăng Tiêu Phái không mở rộng, không có nghĩa là Quy Nguyên Các có quyền chiếm lấy những chỗ này.Đây là một lý lẽ, ta có thể không cần, nhưng người khác không được chạm vào.Chỗ Lăng Tiêu Phái không cần, không có nghĩa là người khác được phép nhúng chàm.Lữ Thiếu Khanh không hối hận khi ra tay.Mục đích hắn ra tay lúc đầu là muốn bảo đảm sự độc lập của thành Thiên Phỉ, không được trở thành quân cờ của bên nào, để đảm bảo an toàn cho Lăng Tiêu Phái.Hiện tại xem ra, hắn làm rất đúng."Hừm, chưởng môn không khen thưởng ta tám vạn mười vạn linh thạch thì không thể nào nói nổi."Việc giết hai người Đỗ Tĩnh, Thương Lăng, Lữ Thiếu Khanh càng không hối hận.Đỗ Tĩnh bắt nạt sư muội của mình, gia gia của Thương Lăng bắt nạt Đại sư huynh của mình, gặp mà không giết, muốn bị lương tâm giày vò hay sao?Có điều, hình như lúc nãy xuống tay hơi nặng, chúng đã bị chém thành bụi bặm rồi.Còn có lão Nguyên Anh Phàn Hà nữa chứ.Hu, đau lòng quá.Lữ Thiếu Khanh ngửa đầu thở dài một tiếng: "Phải sửa thói xấu này mới được."Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nói chuyện làm Thái Khám hoảng sợ, lúc này ông ta đã thành chim sợ cành cong."Tiền, tiền bối…"Thái Khám chần chờ kêu một tiếng.Ngươi cứ đứng đó mà không nói lời nào, ta rất khó xử.Lữ Thiếu Khanh điều chỉnh tâm trạng, nhìn chằm chằm vào Thái Khám, đánh giá ông ta, hỏi: "Thành chủ thành Thiên Phỉ, phụ thân Thái Mân, sư phụ Cố Quân Hào?"Thái Khám gật đầu, không dám giấu diếm: "Đúng vậy.""Có mang đồ tới chưa?"Lữ Thiếu Khanh đưa tay ra: "Giao nộp đi."Trên mặt Thái Khám lộ vẻ khó xử: "Tiền bối, ta mang không đủ.""Không đủ? Được bao nhiêu?" Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh rất là khó coi."Chỉ có ba mươi vạn, vì cản Phàn Hà, nên dùng rất nhiều."Mất hơn phân nửa, đau lòng quá đi.Mặt Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ đau lòng, im lặng rất lâu, ngay lúc Thái Khám không yên hết sức, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Đạo tặc to gan, ngươi là ai? Vì sao dám giết các đạo hữu của Quy Nguyên Các?"Quỳ rồi.Hai chân Thái Khám mềm nhũn quỳ gối trước mặt Lữ Thiếu Khanh."Tiền bối, ngươi, ngươi…"Nếu không phải mình đã sợ vỡ mật, ít nhiều Thái Khám cũng phải chửi lại Lữ Thiếu Khanh mấy câu.Sao lật mặt nhanh vậy?Khốn nạn, là ngươi làm thịt người ta, muốn giá họa cho ta sao?Thái Khám ta cũng là người có cốt khí, là ta làm ta nhận, không phải ta làm, đánh chết ta cũng không nhận.Ủa, sao chân mình không còn chút sức nào vậy?"Ừm?" Người này không hiểu ý gì cả, Lữ Thiếu Khanh lấy trường kiếm Mặc Quân ra, chỉ vào Thái Khám hỏi: "Ngươi muốn nói gì? Dám làm không dám nhận sao?""Ta cho ngươi thêm một cơ hội, có nhận hay không?"Trường kiếm Mặc Quân ong một tiếng, trên thân kiếm màu đen tản mát ra một luồng khí tức lạnh lẽo, làm linh hồn của Thái Khám không khỏi run run.Thái Khám cảm thấy màu đen đó là màu đen đến từ địa ngục, là màu đen làm cho người ta trọn kiếp không được siêu sinh."Nhận, ta nhận."

Bạn cần đăng nhập để bình luận