Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 185 - Đội chấp pháp thành Lăng Tiêu



Chương 185: Đội chấp pháp thành Lăng TiêuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau đó cổ tay vừa lật, vài miếng ngọc giản xuất hiện ở trong tay.Đám người Tiêu Y trợn tròn mắt.Tiêu Y hỏi thẳng: “Nhị sư huynh, sao huynh lại có nhiều như vậy?""Sao chép nha..." Lữ Thiếu Khanh hết sức khinh bỉ đối với sự ngạc nhiên của mọi người: "Lớn cả rồi, chuyện này có gì kỳ quái đâu? Lúc trước ta nghèo, nên có bảo Đại sư huynh tùy tiện ghi chép một chút tâm đắc cho ta, ta muốn cầm đi bán."Nói đến chuyện cũ, trên mặt Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên lộ ra bi phẫn, vô cùng bi thương: "Ta mới vừa bày sạp ở cửa lớn môn phái, còn chưa kịp khai trương, chưởng môn đã xuất hiện. Sau khi biết đồ ta bán, trực tiếp nói một câu phá hư hình tượng môn phái rồi tịch thu ngọc giản của ta, đập cửa hàng của ta, còn hạ mệnh lệnh chết, không cho phép ta làm như vậy."Lữ Thiếu Khanh càng nói càng bi phẫn, trong lòng ủy khuất vô cùng, nói với mấy người Hạ Ngữ: "Các ngươi phân xử xem, có chưởng môn nào như vậy không? Mỗi tháng linh thạch phát ra thì càng ngày càng ít, nhưng lại không cho phép ta làm chút nghề phụ, như vậy có hợp lý không?"Mấy người Hạ Ngữ im lặng, bọn họ cũng không biết nên đánh giá như thế nào.Tiêu Y thở dài một tiếng, cuối cùng cũng biết vì sao trong tay Nhị sư huynh lại có nhiều ngọc giản như vậy, hóa ra là hàng tồn.Nhưng Tiêu Y lại cảm thấy chưởng môn làm như vậy là anh minh thần võ.Với tính cách của Nhị sư huynh, nếu như để hắn nếm được ngon ngọt, đoán chừng Đại sư huynh sẽ bị hắn nhổ sạch.Đến lúc đó đừng nói cái gì mà tu luyện tâm đắc, có lẽ ngay cả quần lót của Đại sư huynh đều có thể bị cầm đi bán.Hạ Ngữ dở khóc dở cười, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại coi trọng linh thạch như vậy. Xem ra lúc trước nói ta cho hắn mười vạn tám vạn linh thạch cũng không phải đang nói đùa.Hạ Ngữ cầm ngọc giản, cười hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Lữ sư đệ, ngọc giản này có cần ta trả cho ngươi linh thạch không?"Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, hắn không chấp nhất điểm này, hàng không bán được, cũng không thể không biết xấu hổ mà đòi tiền, hắn nói: "Quên đi, tặng cho ngươi đấy, xem như cám ơn ngươi giúp ta việc này. Dù sao ân tình của ngươi cũng không thể chỉ đáng giá một cái quạt xếp được."Hạ Ngữ không có từ chối, thu ngọc giản lại, hiện tại nàng đúng là cần cái ngọc giản này.Sau khi cất ngọc giản xong, Hạ Ngữ lại tỏ vẻ cảm tạ Lữ Thiếu Khanh: "Ta cũng không khách khí nữa. Sau này có chuyện gì cần ta hỗ trợ, Lữ sư đệ cứ việc mở miệng."Lữ Thiếu Khanh khoát tay nói: "Khách khí cái gì, nhưng ta có một thỉnh cầu. Đương nhiên..." Lữ Thiếu Khanh nhấn mạnh lần nữa: "Cái này không thể tính là ân tình của ngươi."Trong lòng Hạ Ngữ hết chỗ nói rồi, là ta khách khí một phen rồi. Còn ngươi thật đúng là không có khách khí với ta, đánh rắn dập đầu."Lữ sư đệ ngươi nói đi.""Hạ Ngữ sư tỷ, không bằng ngươi rời khỏi Thiên Ngự Phong, đến thành Lăng Tiêu này ở lại đi."Thỉnh cầu này của Lữ Thiếu Khanh khiến đám người Hạ Ngữ ngây ngẩn cả người.Đây coi như là muốn đuổi các nàng xuống núi sao.Tiêu Y không vui, có Hạ Ngữ ở bên cạnh, cuộc sống trôi qua rất thoải mái. Nàng la lên, bất bình thay Hạ Ngữ: "Nhị sư huynh, huynh đã nhận tiền thuê của Hạ Ngữ sư tỷ, sao còn đuổi người đi?"Lữ Thiếu Khanh thật muốn tát sư muội của mình hai cái, thời khắc mấu chốt lại phá đám.Hạ Ngữ cũng kỳ quái, tại sao đang yên đang lành muốn đuổi nàng rời khỏi Thiên Ngự Phong?Nàng ngay cả điểm dừng chân của sư môn mình ở Lăng Tiêu Phái cũng không đến ở, cố ý ở lại Thiên Ngự Phong, mục đích chính là quan sát cuộc sống hàng ngày của Lữ Thiếu Khanh, để xem có thể học được gì từ đó không.Mà Biện Nhu Nhu bên cạnh lại rất tức giận, nếu không phải hiện tại có kiêng kị đối với Lữ Thiếu Khanh, nàng ta đã sớm mở miệng phun lời với Lữ Thiếu Khanh rồi.Gia hỏa hỗn đản, thu linh thạch của chúng ta, liền muốn trở mặt không nhận người sao?Hạ Ngữ không tức giận, mà là suy nghĩ một phen, cuối cùng hỏi: "Lữ sư đệ, có thể nói một chút là vì sao không?"Lữ Thiếu Khanh thở dài, ta đây không phải sợ phiền toái sao, giữ ngươi ở Thiên Ngự Phong, ta chỉ sợ cuộc sống của ta không dễ chịu.Đối với việc này, hắn không có giấu diếm, mà là thành thật nói ra nguyên nhân.Đối với loại người thông minh như Hạ Ngữ, giở trò xảo quyệt là vô dụng, thành thật nói cho nàng biết, dùng tình cảm lay động, dùng lý lẽ thấu hiểu.Nói xong nguyên nhân, Lữ Thiếu Khanh còn lặng lẽ vỗ mông ngựa: "Hạ Ngữ sư tỷ, ngươi làm người tốt như vậy, nhất định sẽ không muốn ta gặp phiền toái đâu đúng không?"Nghe xong nguyên nhân, Hạ Ngữ cuối cùng cũng hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh vẫn giữ khoảng cách với nàng. Thì ra là sợ phiền toái.Đối với nguyên nhân này, Hạ Ngữ có chút dở khóc dở cười.Mặc dù nàng không quan tâm danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Tề Châu của mình, nhưng nàng biết mình đúng thực rất được người hoan nghênh. Đối với những nam tu sĩ kia mà nói, có thể kết bạn với nàng là chuyện bọn họ cầu còn không được.Nhưng ở chỗ Lữ Thiếu Khanh, lại tránh không kịp.Chính là sợ phiền toái, thì ra lúc trước nói sợ phiền toái, là thật sự sợ phiền toái.Nhưng mà, Tiêu Y bên này vẫn còn đang tranh giành thức ăn cho tiểu trư tử, nói chuyện giúp Hạ Ngữ."Nhị sư huynh, nào có đáng sợ như huynh nói. Không phải lúc trước Hạ Ngữ sư tỷ ở Thiên Ngự Phong vẫn rất tốt sao? Cũng không thấy có phiền toái gì tới cửa mà."Lữ Thiếu Khanh tức giận, tên phản đồ này, hắn chọc vào đầu Tiêu Y: "Đến lúc đó phiền toái tới cửa, ta sẽ ném muội ra ngoài."Nhìn ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi trên người mình, Hạ Ngữ trả lời."Lữ sư đệ, ngươi yên tâm, ta sẽ không mang phiền toái tới cửa cho ngươi đâu. Nếu thật sự xảy ra chuyện như lời ngươi nói, ta sẽ ra mặt giúp ngươi giải quyết, ngươi không cần lo lắng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận