Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2108

Chương 2108Chương 2108
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Hai người, bất kỳ một người nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đối với Lăng Tiêu phái mà nói đều là tổn thất rất lớn. Ti Dao bên này ngoài ý muốn, đối với Lăng Tiêu phái mà nói đều, bình sứ trắng nõn lại tản ra mùi thuốc nồng nặc.
Đám người ngửi thấy đầu cảm thấy tinh thần chấn động, lập tức trở nên tinh thần sáng láng.
Lục Tế trừng to mắt, kinh ngạc: “Phu nhân, nàng thành công rồi?”
Tiêu Y lại gân, ngửi ngửi như chó con: “Cái gì, cái gì?”
Bạo tạc xa xa nàng chẳng thèm xem nữa.
“Dao sư bá, đầy là đan dược gì?”
Ti Dao tay cầm bình sứ, nhìn qua bạo tạc xa xa, tiếng nổ âm ầm, ba động đáng sợ khiến nàng ta lo lắng. “Thiếu Khanh cho ta công thức luyện đan, ta nghiên cứu thật lâu, mới luyện chế ra chút ít.”
“Hiệu quả rất lợi hại, chỉ cần còn lại một hơi đầu có thể cứu trở về.” Lấy ra, mục đích không cần nói cũng biết.
Là sợ Kế Ngôn bị đánh chết. Tiêu Y nhìn thấy tất cả mọi người lo lắng như vậy, cười hì hì nói: “Yên tâm đi, Nhị sử huynh làm việc có chừng mực.”
Nhị sư huynh thật sự muốn giết chết Đại sư huynh, vậy chắc chắn sẽ đánh chết, sẽ không cho người cơ hội cứu đầu.
Tiêu Sấm bị một trăm đạo truyền âm phù tàn phá khó chịu: “Hừ, tiểu Y, con biết cái gì? Đừng tưởng rằng ngươi đi theo tiểu tử kia là có thể hiểu rõ hắn.
Ta còn hiểu hắn hơn ngươi nhiều lắm.
“Kế Ngôn, lâu như vậy còn chưa đột phá ra, chắc chắn đã bị thương, nói không chừng.”
Vừa mới nói xong, nơi xa đột nhiên truyền đến âm thanh không giống bình thường. Đùng, đùng.
Âm thanh nặng nề vang lên giống như tiếng tim người đang đập, vang lên từng tiếng một.
Âm thanh quanh quẩn trong trời đất giống như từ thiên ngoại hư vô bay đến, lại giống như đi ra từ trong cơ thể mỗi người.
Âm thanh vào trong tai mọi người khiến tim của mọi người cũng giật thót theo. Hơn nữa, âm thanh càng lúc càng nhanh, ngay từ đầu chỉ từng tiếng, từng tiếng, chậm rãi như tiếng mưa rơi vang lên.
Tim mọi người cũng nhảy dựng theo. Thịch thịch thịch.
Âm thanh trở nên gấp rút dày đặc.
Sắc mặt của mọi người ửng hồng, bọn hắn cảm thấy rất khó chịu.
Một trái tim đập kịch liệt giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kha Hồng phản ứng đầu tiên, ông ta cắn răng: “Đừng dừng lại, mọi người đừng để chịu ảnh hưởng của ngoại giới.” Tất cả mọi người làm theo _ bản năng, thậm chí bịt kín lỗ tai nhưng âm thanh lại giống như có thể xuyên thấu linh hồn, khiến bọn hắn không cách nào né tránh được.
Âm thanh thình thịch truyền tới khiến bọn hắn càng thêm khó chịu.
Rất nhanh, trái tim của bọn hắn đã không muốn nhảy ra ngoài nữa mà là như muốn nổ tung.
“Hộc hộc.”
Hô hấp đám người trở nên nặng nề, bọn hắn nghĩ cách, dù là lấy pháp khí ra cũng không cách nào ngăn cản được âm thanh kia.
Ngay cả Kha Hồng dưới loại tình huống này cũng không còn cách nào khác.
Ông ta cũng chỉ ổn hơn những người khác một chút thôi nhưng cũng chỉ có thể tự chiếu cố được bản thân. Vào thời khắc mọi người đang cảm thấy tuyệt vọng, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên: “A, mọi người ở chỗ này làm gì?”
Mặc dù bình thường cảm thấy giọng nói của Lữ Thiếu Khanh rất gợi đòn, nhưng ở giờ khắc này, tất cả mọi người cảm thấy như tiếng trời.
Cùng với giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên, không gian chung quanh như bị ngăn cách, âm thanh thình thịch kia biến mất theo, đám người cũng khôi phục lại. Ngoại trừ Kha Hồng, mấy người Hóa Thần kỳ sắc mặt trắng bệch, thân thể ướt nhẹp mồ hôi, giống như mới từ trong nước vớt ra.
“Đó là cái gì?”
Thiều Thừa nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Kế Ngôn sẽ không sao chứ?”
Trước tiên, vẫn là quan tâm đồ đệ của mình.
Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng, không nhìn ra dấu hiệu vừa mới đại chiến một trận: “Có thể có vấn đề gì? Cũng không chết được.”
“Vậy hắn.”
Lời còn chưa dứt, nơi xa, đột nhiên âm một tiếng.
Một cỗ ba động vô hình đột nhiên bộc phát, khuếch tán ra bốn phía, tiếp theo, một luông khí tức đáng sợ tràn ngập ra, bâu trời, đột nhiên, mây đen dày đặc.
Ba động vô hình khuếch tán như một cơn lốc vô hình Không gian chung quanh biến thành hư vô, bạo tạc âm âm biến mất, theo không gian hết thảy hóa thành hư VÔ.
Bóng dáng Kế Ngôn dần dần xuất hiện, từ hư vô biến thành chân thực.
Kiếm ý trên người hắn ta thực chất hóa, trở thành từng thanh từng thanh trường kiếm du đãng bên cạnh hắn ta, hóa thành hộ vệ trung thành nhất.
Khí tức khuấy động, đám người cảm thấy trong cơ thể Kế Ngôn như ẩn chứa một vầng mặt trời, nóng bỏng, loá mắt, cường đại. Trên bầu trời, mây đen dày đặc, vô số thiểm điện bắt đầu du tẩu ở trong đó.
Thiên uy trấn áp xuống, vạn vật cúi đầu.
Linh khí tụ đến, trùng trùng điệp điệp, hóa thành từng con rồng gió lốc tứ ngược bát phương.
Mặt đất, thổi lên gió lốc, vô số phi cầm tẩu thú hoảng hốt bỏ chạy.
Thiên địa, một mảnh túc sát! “Hắn, hắn.”
Thiều Thừa vừa mừng vừa sợ, như một lão phụ thân, nhìn thấy nhi tử có tiền đồ, trong lúc nhất thời không thể tin được, run rấầy, chỉ sợ là một giấc mộng.
Mấy người Kha Hồng cũng không thể tin được, nhìn chòng chọc vào nơi xa, cũng chỉ sợ hết thảy những gì mình nhìn thấy đầu là giả.
Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh ngáp dài: “Đột phá thôi mà, có gì phải ngạc nhiên?”
Tiêu Y cười lên: “Nhị sử huynh, hóa ra huynh cùng Đại sư huynh luận bàn, là để giúp Đại sư huynh đột phá sao?” “Đâu có.” Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: “Ta muốn đánh cho huynh ấy gần chết sau đó trói lại, để huynh ấy làm chưởng môn, ta làm sư đệ chưởng môn, sau này tiện cho ta tham ô linh thạch của môn phái.”
“Thật sao, chưởng môn Lăng Tiêu Phái kém cỏi lắm sao?” “Lại dám ghét bỏ!”
Ngu Sưởng bên cạnh khó chịu hừ một tiếng, rất muốn đánh cho tiểu tử khốn kiếp này một trận.
Không phải ngươi đang ghét bỏ sao? Không đúng, ngươi không phải ghét bỏ.
Tiểu tử khốn kiếp ngươi là đang nhìn chằm chằm vào linh thạch môn phái.
Lục Tế nhìn qua kiếp vân, động dung không thôi: “Kế Ngôn độ kiếp đột phá, hắn sắp bước vào Hợp Thể kỳ?” Hợp Thể kỳ!
Ba chữ nặng như vạn cân ép cho những người ở đây không thể thở nổi.
Ba chữ này đại diện cho cái gì, tất cả mọi người rất rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận