Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2154: Chương 2154

Chương 2154: Chương 2154Chương 2154: Chương 2154
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Mộc Vĩnh tức giận rồi. Trong lòng hỏi thăm Khấu một trăm lần.
Ngu xuẩn!
Đầu óc chứa phân à?
Lữ Thiếu Khanh đưa tay ra với Mộc Vĩnh: “Tới đây, đưa ta thêm một trăm triệu, ta thả người.”
Mộc Vĩnh hận lắm: “Mơ đi!” “Không đưa sao?” Lữ Thiếu Khanh không thất vọng, ngược lại thuận thế đưa ra một điều kiện khác: “Ngươi vừa nhận được tin tức gì, nói cho ta, ta liền thả người.”
Lữ Thiếu Khanh trong lòng rất hiếu kì đối với vấn đề này. Nếu như là linh mạch cỡ lớn, nói thế nào cũng phải đi kiếm một khoản.
Mộc Vĩnh nghe vậy, đầu tiên là cổ quái nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, sau đó cười lên: “Ha ha, muốn biết?”
“Ngươi tự đoán đi!"
Lữ Thiếu Khanh giận tím mặt, chỉ vào Mộc Vĩnh gầm thét: “Tốt, ngươi bây giờ không đưa một tỷ linh thạch đến đừng mơ ta thả hắn.” “Nằm, nằm mơ đi!”
Khấu rất có cốt khí, cho dù là bị giâm lên, cũng gầm thét: “Ngươi đừng mơ ta cúi đầu.” “Mộc Vĩnh đại nhân, ngươi không cần phải để ý đến ta, ngươi cứ việc ra tay giết hắn.” “Ngậm miệng!” Mộc Vĩnh gầm thét một tiếng.
Nếu ta có thể giết hắn, ta còn cần ở chỗ này cùng hắn nói nhảm?
Cái thằng ngu ngươi, nếu không phải ngươi, ta không cần bị động như vậy. “Một trăm triệu!” Mộc Vĩnh cũng dứt khoát lười nhác cò kè mặc cả, chuẩn bị một cái giá.
“Không, là một tỷ, ai ôi.” Lữ Thiếu Khanh lại chỉ vào MỊị Càn, MỊ Phi, Ngao Đức cùng Công Tôn Từ: “Bọn hắn ngươi không có ý định sao?”
“Bọn hắn rẻ hơn một chút, mỗi người năm ngàn vạn viên linh thạch.”
“Đừng quá đáng!” Mộc Vĩnh bông nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.
Thậm chí hắn ta còn muốn đem con át chủ bài khác của mình ra để đối phó với Lữ Thiếu Khanh.
Ngay vào thời khắc Mộc Vĩnh khó xử, Lữ Thiếu Khanh lại mở miệng: “Không bỏ được đúng không?”
“Thế này đi, nói cho ta tin tức vừa rồi của ngươi, nàng ta lưu lại, sau đó tất cả các ngươi đều có thể cút.”
Cái tất cả các ngươi này còn bao gồm Chiêm Quý sắp khóc bên cạnh.
Hắn ta đã trở thành tiểu trong suốt rồi.
Còn nàng trong miệng Lữ Thiếu Khanh dĩ nhiên là Gia Cát Huần.
Lông mày Gia Cát Huân dựng đứng gầm thét một tiếng: “Dựa vào cái gì muốn ta lưu lại?”
“Bởi vì ngươi không đáng tiền.” Một câu nói của Lữ Thiếu Khanh chọc cho Gia Cát Huân chỉ hận mình không thể tự bạo, nếu không nhất định phải đồng quy vu tận với Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y ở bên cạnh thấp giọng nói thầm: “Đây chính là tình yêu.”
Nhị sư huynh quả nhiên coi trọng tiểu tỷ tỷ ma tộc này, định ép người ở lại.
Lông mày Mộc Vĩnh nhướn lên: “Ngươi muốn làm gì?” “Nàng cũng nhất định phải đi cùng.”
“Ngươi muốn bao nhiêu linh thạch?”
Mộc Vĩnh trong lòng quyết tâm, hiện tại trước hết để cho ngươi đắc ý , chờ kế hoạch của ta hoàn thành xong, ngươi sẽ biết thế nào là hối hận.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cười híp mắt nói: “Nàng vô giá, ngươi có bao nhiêu linh thạch cũng vô dụng.” Vãi
Vô giá!
Chắc chắn rồi!
Bên này đầu óc Tiêu Y đang nghĩ lệch lạc, cơ thể cũng lệch lạc theo.
Nàng suýt chút nữa là dán lên người Gia Cát Huân, nói khẽ với Gia Cát Huân: “Tỷ xem, Gia Cát tỷ tỷ, trong lòng Nhị sư huynh ta tỷ là vô giá.” Vô giá???
Gia Cát Huân không phải thiếu nữ bình thường, không thể cảm động vì mấy lời như thế này.
Ban nãy còn nói ta không đáng tiền mà?
Tưởng ta quên rồi à?
Lông mày Mộc Vĩnh nhíu càng lợi hại hơn, hắn ta cũng không thể tùy tiện bỏ Gia Cát Huân lại: “Ngươi có ý gì?” Hắn ta không biết Lữ Thiếu Khanh đang có ý đồ gì. Nhưng mà hắn ta không đem Gia Cát Huân đi, có người sẽ có ý kiến.
Nếu không hắn ta cũng sẽ không muốn phải mang Mị Càn bọn hắn rời đi.
“Ý là, ngươi không trả nổi linh thạch đầu, cô nàng này ngươi đừng mong mang đi.”
Lữ Thiếu Khanh hơi lắc đầu, rất đắc ý: “Đương nhiên, nếu ngươi đem tin tức vừa rồi ra đổi ta có thể để ngươi dẫn người đi.”
Mộc Vĩnh trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không thể nào.”
Lữ Thiếu Khanh trong lòng càng thêm cảnh giác, ánh mắt càng thêm ngưng trọng. Bà nội nó, không phải thật sự tìm được một linh mạch lớn đấy chứ?
Ước ao ghen tị quá.
Ma tộc hẹp hòi.
Lữ Thiếu Khanh nhún vai: “Không còn cách nào khác, trừ phi ngươi có thể đánh bại ta, nếu không, ta sẽ không thả cô nàng này.”
“Mau, mang chó của ngươi cút ổi.”
Mộc Vĩnh lộ ra càng thêm khó xử, mà lúc này Gia Cát Huân lại chậm rãi mở miệng: “Mộc Vĩnh đại nhân, ngươi đi trước đi, ta lưu lại.”
Mộc Vĩnh trầm mặc một lát, gật gật đầu nói với Gia Cát Huân: “Nếu vậy, qua vài ngày nữa ta lại đến dẫn ngươi rời đi."
Sau khi nói xong, nhìn thật sâu Lữ Thiếu Khanh một chút: “Qua ít ngày nữa, đến lúc đó, ngươi sẽ hối hận.”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mộc Vĩnh nói: “Ngươi lại uy hiếp ta thử xem?”
Đừng tưởng rằng chỉ có nhà ngươi có Hợp Thể kỳ, nhà ta cũng có.
Mộc Vĩnh cuối cùng mang theo cả đám rời đi, kết quả không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là tệ. Mọi người vây xem thấy vậy bắt đầu trầm mặc.
Nhưng mà rất nhanh có người hoan hô lên: “Ha ha.” Trong tu sĩ nhân tộc có người cười haha, không nói thêm gì. Nhưng mà mọi người đầu biết bọn hắn đang cười cái gì. Người của ma tộc cường thế, mang theo thế đại thắng đưa ra yêu cầu hòa đàm.
Nhân tộc bên này có người cúi đầu tiếp nhận, khiến rất nhiều tu sĩ nhân tộc bình thường cảm thấy ấm ức. Sau khi ma tộc đến Nhữ thành này hoành hành bá đạo, làm giống như bọn hắn mới là chủ nhân của Nhữ thành.
Giờ có người hung hăng giáo huấn ma tộc một trận, hơn nữa còn là những tỉnh anh của ma tộc, khiến cho Mộc Vĩnh ma tộc không thể không đích thân ra mặt chuộc người.
Tu sĩ nhân tộc nhìn mà vui sướng, đó gọi là mừng rỡ. Nếu không phải kiêng kị ma tộc sẽ tìm mình gây chuyện thì sớm đã có người lên tiếng giễu cợt.
Tu sĩ nhân tộc vui mừng trái lại tu sĩ ma tộc, rất nhiều người buồn bực thổ huyết. Thần sắc dữ tợn, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh bọn hắn, hận không thể chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận