Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 948. Thành nhà giàu mới nổi



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh kêu vài tiếng không có phản ứng khiến nàng ta tức giận mà chỉ có thể gào to: “Ngươi còn không ra, ta không trả linh thạch cho ngươi nữa.”Vừa mới nói xong, mây mù dưới đại trận tán đi, Lữ Thiếu Khanh lao ra: “Linh thạch? Ở đâu? Ở đâu?”Đàm Linh nhìn thấy dáng vẻ hai mắt sáng lên của Lữ Thiếu Khanh thì rất muốn cào hắn.Linh thạch là cha hay là mẹ ngươi vậy?Ban nãy ra gào muốn rách cổ họng cũng không thấy ngươi thở một hơi.Vừa nhắc đến linh thạch thì như chó ngửi thấy mùi phân, lập tức xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh đi đến trước mặt Đàm Linh, xoa xoa tay: “Mấy cô nương kia đưa linh thạch tới à?”Thôi gia đặt cược, một được ba, ba ngàn vạn.Ba người Thôi Thanh, Kiếm Lan, Loan Tinh Duyệt đặt cược một được hai, mỗi người hai trăm vạn viên linh thạch, tất thảy được sáu trăm vạn.Mấy ngày nay Lữ Thiếu Khanh đi ngủ cũng nhớ đến khoản linh thạch này.Đàm Linh lạnh lùng ném ba cái trữ vật giới chỉ ra cho Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh đếm, hết thảy 36 triệu viên linh thạch.Lữ Thiếu Khanh híp mắt lại, thở phào một hơi thoải mái, tế bào toàn thân từ trên xuống dưới đều đang hoan hô nhảy cẫng lên, cả người như lên Thiên Đường, cực lạc thăng hoa.Cộng thêm bản thân hắn đang có hơn 11 triệu linh thạch.Giờ hết thảy hắn còn bốn mươi bảy triệu năm trăm linh thạch.Đúng nghĩa nhà giàu mới nổi, phì, đúng nghĩa đại phú hào.Lữ Thiếu Khanh đang đắm chìm bên trong, hận không thể lấy tất cả linh thạch ra chôn mình vào bên trong.Quả nhiên, Thánh địa ma tộc là một nơi tuyệt vời, ta yêu Thánh địa.Đàm Linh nhìn dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh, nàng ta hoàn toàn cạn lời.Nhưng nàng ta không thể không bội phục, kiếm được nhiều linh thạch trên người Thôi gia như vậy, người bình thường ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ giấc mơ như thế.Coi như đã hung hăng khiến Thôi gia đổ máu, chí ít trong vài năm sắp tới trên dưới Thôi gia đều phải siết chặt lưng quần sống qua ngày rồi.Đàm Linh trong lòng bội phục, nhưng, muốn nàng ta lấy lòng Lữ Thiếu Khanh, nàng ta làm không được.Đối mặt với dáng vẻ si mê này của Lữ Thiếu Khanh, Đàm Linh khinh bỉ: “Không có chút tiền đồ!”Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không tức giận, vui tươi hớn hở hỏi: “Các nàng ấy ngoan ngoãn đem linh thạch tới sao?”“Không định chơi xấu chứ hả?”Hắn sờ sờ cằm, tự nhiên có cảm tình với ba người Thôi Thanh hơn nhiều: “Xem ra ba cô nàng này cũng coi trọng chữ tín đấy. Không tệ không tệ, ta có cảm tình với các nàng ấy hơn nhiều rồi.”Nói xong, hắn lại cảm khái: “Đúng là người tốt, là quý nhân.”Đàm Linh khinh bỉ: “Có Tam Thánh tử đảm bảo, mấy nàng ta ai dám quỵt nợ?”Dù Thôi gia có lập tức thua lỗ ba ngàn vạn viên linh thạch bọn họ cũng không dám.Tam Thánh tử Huyên là đồ đệ ruột của Thánh Chủ, là đại diện cho Thánh chủ.Không nể mặt mũi Tam Thánh tử tức là không nể mặt Thánh Chủ.Thôi gia còn chưa có lá gan lớn đến mức dám bất kính với Thánh chủ.Chưa kể, hiện tại lão tổ Thôi gia vẫn bế quan không ra ngoài, sức ảnh hưởng của Thôi gia cũng nhạt bớt đi nhiều, có nhiều người đã nhìn chằm chằm vào cái ghế Tam trưởng lão rồi đấy.Dưới cục diện thế này, Thôi gia dù không muốn cũng không dám quỵt nợ vả mặt Huyên.Đàm Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh, cũng hiểu được phần nào.Nàng ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi nhất định muốn đến gặp Thôi Thanh là vì muốn nàng ta thề rồi không dám quỵt nợ ngươi nữa hả?”Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ “Đành chịu thôi, tiền mồ hôi nước mắt đó, không dễ kiếm đâu.”Nhưng gặp được Tam Thánh tử, có Huyên đảm bảo, chắc chán tốt hơn lời thề của Thôi Thanh nhiều.Hắn cười hì hì không nhận: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta tin tưởng Thôi gia cùng ba cô nương kia, ta tin chắc bọn họ sẽ không quỵt nợ.”Đàm Linh thầm khinh bỉ. Tên gia hỏa này nói không biết câu nào là thật câu nào là giả.Nàng ta cũng lười nói tiếp vấn đề này, quay sang hỏi: “Đủ chưa?”Lữ Thiếu Khanh lại nghiêm túc đáp: “Không đủ.”Không đủ? Đàm Linh kinh hãi. Chẳng lẽ ba người Thôi Thanh quỵt nợ?Lữ Thiếu Khanh xòe tay ra với Đàm Linh: “Một trăm vạn viên linh thạch ta cho ngươi mượn cùng với tiền lãi, ngươi chưa trả cho ta.”Hỗn đản!Đàm Linh hung tợn trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh.Thấy nàng ta không nói gì, Lữ Thiếu Khanh cảnh giác: “Không thể nào. Ngươi sẽ không làm chuyện thiếu nhân phẩm thế chứ?”“Ba cô nàng kia còn không quỵt nợ, ngươi lại muốn quỵt nợ à?”“Nhuế trưởng lão mà biết không đánh chết ngươi à?”“Im miệng!” Thấy Lữ Thiếu Khanh càng nói càng thái quá, Đàm Linh nghiến răng đe dọa: “Đừng ép ta xử lý ngươi!”Lữ Thiếu Khanh không sợ cường quyền, cứng cổ khẳng định: “Dù ngươi có giết ta, ta cũng không thể để ngươi quỵt linh thạch của ta!”Trong một chớp mắt, Đàm Linh thực sự không muốn dưa linh thạch cho Lữ Thiếu Khanh.Ngày nào cũng linh thạch, linh thạch.Linh thạch là cha nương của ngươi à?Đàm Linh phẫn nộ ném nhẫn trữ vật cho Lữ Thiếu Khanh, chỉ hận không thể đập hắn chết tươi.Lữ Thiếu Khanh nhận lấy, xem thử, đầu tiên là cười, nhưng lập tức nói: “Không đủ.”Đàm Linh không tin, xụ mặt: “Xem như mượn ngươi một trăm vạn viên linh thạch, cùng mười vạn viên coi như tiền lãi.”Tiền lãi mười vạn viên linh thạch, Đàm Linh thấy có vẻ đủ rồi.Mười vạn tiền lãi này, nàng ta cam tâm tình nguyện cho hắn.Dù sao Lữ Thiếu Khanh cũng đã giúp nàng ta một chuyện, không khiến cho nàng ta phải khó xử không thể xuống nước mà còn có được gần hai trăm vạn linh thạch, lại vả được mặt mấy người Thôi Thanh, cực kỳ sảng khoái. Hết chương 948.

Bạn cần đăng nhập để bình luận