Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1118: Ta không động thủ, động đầu

Chương 1118: Ta không động thủ, động đầuChương 1118: Ta không động thủ, động đầu
Hắn ta nhìn cảnh vật bên dưới, không hề có chút sợ hãi, vẫn phách lối nói: "Hù dọa ta à? Ta sợ quá đi mất."
Dận Khuyết rất phách lối, Lữ Thiếu Khanh cũng không có nuông chiều hắn 1a.
Đã thành tù nhân rồi còn không nhận ra rõ thế cục, vậy thì phải chơi đùa cùng hắn ta thôi.
Vung tay lên, Lữ Thiếu Khanh hạ lệnh: "Ném hắn xuống!"
Tiểu Bạch nhếch miệng cười một tiếng, buông lỏng tay, hắn ta lập tức như một hòn đá bị gió thổi, nhanh chóng rơi xuống.
Dận Khuyết bị hạ cấm chế, tự do hoạt động đều không linh hoạt, không thể điều động được chút linh lực nào trong cơ thể, còn phàm nhân hơn cả phàm nhân.
Trong lúc hắn ta vội vàng không kịp chuẩn bị bị ném xuống dưới, cảm giác mất trọng lượng rơi tự do khiến hắn ta kêu to theo bản năng.
"A..
Âm thanh rất lớn vang vọng trong không trung.
Lữ Thiếu Khanh nghe thấy không kìm được liên tục gật đầu: "Không tệ, quả nhiên là người trẻ tuổi, giọng lớn thật."
Tiêu Y duỗi đầu ra mạnh thuyền nhìn xuống dưới, tay chân Dận Khuyết không ngừng giấy giụa, cảm giác mất trọng lượng khiến hắn ta không thể nào thích ứng.
Khi mắt thấy sắp bị rơi xuống đất thì một cái bóng trắng hiện lên.
Là đại Bạch đón lấy hắn ta từ trên trời giáng xuống.
Đại Bạch đưa Dận Khuyết trở về lại phi thuyền, Dận Khuyết lảo đảo một cái, bước chân hơi không vững.
Lữ Thiếu Khanh cười hỏi Dận Khuyết: "Sao rồi, suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Dáng vẻ Dận Khuyết chật vật, tóc đã bị gió thổi rối bời, trên mặt lộ vẻ chưa tỉnh hồn.
Hăn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt kiên định: "Chỉ là trò vặt mà cũng mong dọa được ta sao?"
Lữ Thiếu Khanh cười hì hì không ngừng: "Kiên cường, nan tử hán đấy, các ngươi mang hắn đi chơi tiếp đi."
Đại Bạch và tiểu Bạch lĩnh mệnh, tiểu Bạch lại nhấc Dận Khuyết lên chạy đến đuôi thuyền như thu gom hành lý.
Tiêu Y không hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh lại làm vậy: "Nhị sư huynh, huynh muốn khảo vấn hắn thì mạnh tay hơn một chút không được sao?"
Chẳng hạn như tát vào mặt gì đó, từng cái tát đánh xuống, cho dù Dận Khuyết cứng rắn đến mấy cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu thôi.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Khó lắm, vạch mặt rất khó coi."
Thế giới này không bình thường, Dận Khuyết đều tìm tới cửa, tiếp xúc là không thể tránh được.
Mặc dù cái tên tổ chức Thí Thần nghe rất ngầu nhưng cũng coi như tổ chức của nhân loại bình thường.
Hơn nữa còn có cao thủ tọa trấn.
Cho nên Lữ Thiếu Khanh không có ý định đối cứng với Dận Khuyết.
"Không đánh hắn, không ta hắn, chúng ta không thể chinh phục hắn bằng nhục hình, chúng ta phải chinh phục hắn trên tỉnh thân" Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: "Có khi mọi người còn phải kết giao bằng hữu nữa..."
Tiêu Y quay đầu nhìn đại Bạch và tiểu Bạch ở đuôi thuyền, hai con linh sủng này như kiếm được món đồ chơi mới, chơi đến quên cả trời đất.
Dựa theo hình thức vừa rồi, ném Dận Khuyết từ trên xuống, cứ thế lặp đi lặp lại.
Dận Khuyết cũng thật sự kiên cường, lúc mới đầu hắn ta hét rất to, nhưng về sau hắn ta đã quen dần, không rên một tiếng, dù là cảm giác mất trọng lượng khiến hắn ta không thoải mái nhưng hẳn ta không dễ dàng khuất phục như vậy.
Tiêu Y nhìn một hồi, có chút lo lắng: "Nhị sư huynh, sẽ không ngã chết hắn chứ?"
Lữ Thiếu Khanh không hề lo lắng về chuyện này: "Dù sao hắn cũng là Nguyên Anh kỳ, đâu có dễ dàng té chết như vậy, nếu Nguyên Anh kỳ mà như vậy thì cũng không đáng tiền quá."
Tiêu Y nghĩ cũng phải, nàng cười hì hì cũng chạy đến đuôi thuyền vui vẻ đứng bên cạnh xem.
Dận Khuyết đã bị ném bảy tám lần, bị hai con linh sủng giày vò, bên ngoài không bị thương nhưng trong lòng thì cảm thấy bị sỉ nhục.
Hắn ta quát lên với Tiêu Y: "Có dám thả ta ra không?"
"Đường đường chính chính đánh với †a một trận!" "Kẻ tiểu nhân giống như các ngươi, một trăm tên cũng không phải là đối thủ của ta, ta nhường các ngươi ba chiêu..."
Dận Khuyết trong lòng vô cùng không phục.
Nếu bị đánh bại chính diện, hắn ta sẽ không nói nhiều lời oán giận như vậy.
Nhưng, Lữ Thiếu Khanh dựa vào đánh lén khiến hắn ta cảm thấy không phải mình tài nghệ không bằng người, mà là bị người khác chơi đểu.
Cục tức trong lòng không thể nào nuốt xuống được.
Tiêu Y ngồi xổm ở mạn thuyền, tư thế thô lỗ, không có chút phong phạm thục nữ, nàng chống cằm, nhìn tiểu Bạch ném hắn ta xuống rồi đại Bạch lại vớt hắn ta lên.
Nàng cười ha hả nói: "Ngươi đừng có hi vọng nữa, những lời này là ngược lại mới đúng."
"Một trăm cái ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ của hai vị sư huynh ta, đối phó với loại nhân vật nhỏ như ngươi, một đầu ngón tay của hai vị sư huynh ta cũng có thể nghiền chết ngươi."
Dận Khuyết như nghe phải câu chuyện buồn cười nhất, hắn ta không kìm được cười lên ha hả: "Tên khoác lác, rốt cuộc các ngươi là đồ nhà quê từ đâu đến?"
"Dận Khuyết ta là thiên tài trong thiên tài..."
Tiểu Bạch nghe xong, không nói hai lời, ném hắn ta xuống, âm thanh lập tức bị gió bao phủ.
Một lát sau, sau khi Dận Khuyết được vớt lên liền tranh thủ thời gian hét to: "Nếu lợi hại như vậy thì đánh với ta một trận." Đồ nhà quê đáng chết, ta muốn cho các ngươi biết sự lợi hại của thiên tài ta đây.
Xem ta có đánh chết các ngươi không.
Tiêu Y lắc đầu, vô cùng khinh bỉ sự ngu xuẩn của Dận Khuyết: "Ngươi còn không hiểu sao? Không đánh với ngươi là đang bảo vệ ngươi."
"Dù sao Nhị sư huynh hắn sợ không cẩn thận đánh chết ngươi, không cách nào ăn nói với người lớn trong nhà người đấy."
Nếu không phải trong nhà ngươi có †ồn tại Hóa Thần, Nhị sư huynh ta đã giết chết ngươi lâu rồi.
"Khoác lác, khoác lác!" Dận Khuyết biết mình không có nhiều thời gian nói chuyện, dứt khoát chỉ vào Tiêu Y mắng †o: "Nha đầu thối ngươi ngoài khoác lác còn biết cái gì nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận