Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1296: Chúng ta đi tản bộ, giúp ngươi tìm người

Chương 1296: Chúng ta đi tản bộ, giúp ngươi tìm ngườiChương 1296: Chúng ta đi tản bộ, giúp ngươi tìm người
Ánh mắt Tương Quỳ vượt qua Lữ Thiếu Khanh, rơi vào sau lưng Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù cửa đá đã đóng lại trông giống như một công cụ tỉnh vi, không hề có chút dấu vết nào, nhưng với kinh nghiệm của Tương Quỳ, ông ta không nhịn được suy đoán: "Sau lưng ngươi, có phải có cái gì không?"
Quả nhiên là cáo già.
Lữ Thiếu Khanh thầm mắng một câu, sau đó lắc đầu: "Không có, ta điều tra rồi."
"Nếu như vậy, ngươi tránh ra, để cho †a kiểm tra một phen."
Đối mặt với yêu cầu của Tương Quỳ, Lữ Thiếu Khanh biết mình không thể giả vờ được.
"Haizz, hà tất phải như vậy chứ?" Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Đại trưởng lão, chúng ta đi ra ngoài đi, nơi này quá ngột ngạt, ta cảm thấy khó thở."
Vốn hắn định từ từ lừa bịp một phen, cuối cùng mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Không ngờ sự chú ý của Tương Quỳ cuối cùng vẫn rơi xuống sau lưng hắn.
Mặc dù lai lịch mật thất sau lưng bất phàm, cửa đá chắc chắn không phải vật liệu bình thường, nhưng Lữ Thiếu Khanh không dám chắc chắn nó có thể ngăn cản được uy lực tháo dỡ của một vị Hóa Thần không.
Cho dù không tháo được nhưng lỡ như sức mạnh lớn quá gây ra động tính vào bên trong, biến cố đột phát nói không chừng sẽ thực sự khiến Kế Ngôn và Tiêu Y chết ngộp ở bên trong.
Đến lúc đó, hắn còn tiết kiệm được công sức lập mộ nữa.
Lời này của Lữ Thiếu Khanh ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không thể dỗ được.
Như vậy càng khiến mấy người Tương Quỳ khẳng định sau lưng Lữ Thiếu Khanh giấu thứ gì đó.
Nói không chừng là mật thất gì đó.
Dận Khuyết lại một lần nữa kêu to: "Tên hèn hạ, còn định lừa gạt chúng ta?"
Tương Quỳ hỏi lại lần nữa: "Tiểu tử, ngươi tránh ra một chút, vẫn là câu nói đó, đừng để mọi người đều khó xử."
Sắc mặt Tương Quỳ bắt đầu lạnh đi, Lữ Thiếu Khanh không tránh ra, ông ta chỉ có thể dùng bạo lực.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh một lần nữa thở dài: "Nếu ta nói không tránh thì sao?"
"Không tránh?" Sắc mặt Tương Quỳ hoàn toàn lạnh đi: "Không tránh, ta chỉ có thể đánh thôi."
Không khí chung quanh nhất thời lạnh xuống.
Tương Quỳ là Hóa Thần, thân là Hóa Thần, dù một câu nói, một ánh mắt cũng có thể quyết định sinh tử của một người.
Tương Quỳ đã hạ quyết tâm, nhất định làm rõ được nơi này rốt cuộc có gì đáng để ba người Lữ Thiếu Khanh trăm phương ngàn kế tiến vào nơi này.
Nếu không tra rõ, trong lòng bất an.
Những cái khác thì dễ nói, nếu có một quả lựu đạn, một ngày nào đó nổ tung, thế giới Huyền Thổ bị liên lụy thì ông ta chính là tội nhân. Ông ta không thể gánh nổi trách nhiệm nếu thế giới Huyền Thổ xảy ra vấn đề, dù ông ta có là đại trưởng lão thì cũng không được.
Thái độ của Tương Quỳ kiên quyết nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không có ý định nhượng bộ.
Mặc dù bị đánh bay ra nhưng cũng biết có thể đây là cơ hội của Đại sư huynh.
Cơ hội cần thời gian.
Trước khi Kế Ngôn ra ngoài, tuyệt đối không cho phép người khác quấy nhiễu Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh kêu: "Đánh? Ông là một Hóa Thần mà bắt nạt một kẻ yếu như ta, ông không biết xấu hổ sao?"
"Truyền đi, ông không sợ bị người chê cười sao?" Kẻ yếu?
Trong lòng bốn người Tương Ti Tiên không kìm được ói đầy một máng.
Ngươi Nguyên Anh kỳ tầng chín, ngươi cũng được coi là một kẻ yếu?
Như ngươi gọi là kẻ yếu, vậy mấy người chúng ta gọi là gì?
Thức ăn gà hay là lâu la?
"Vì thế giới Huyền Thổ, vì nhân tộc, ngươi không tránh ra thì đừng trách ta." Tương Quỳ lạnh lùng nói.
Giọng nói lạnh như băng thể hiện sự kiên nhẫn của ông ta đang không ngừng tiêu hao.
Móa nói
Lại là một kẻ giống y như Mộc Vĩnh.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh mắng to một câu. "Thật sự muốn trở mặt đúng không?" Lữ Thiếu Khanh nói: "Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?"
"Bình tĩnh nói chuyện?" Tương Quỳ cười nhạt: "Ta bây giờ đang bình tĩnh nói chuyện với ngươi đấy."
"Tránh ral"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không được!"
Tả Điệp thấy Lữ Thiếu Khanh không nhường nửa bước, Tả Điệp một lần nữa nói ra nghỉ vấn của mình, thấp giọng lầm bầm: "Rốt cuộc hắn có tự tin gì mà dám đối đầu với đại trưởng lão vậy?"
Nguyên Anh kỳ, cho dù là cảnh giới tầng chín, dù thực lực có mạnh đến mấy cũng không thể là đối thủ của Hóa Thần được.
Đó là đừng nói với loại cao thủ Hóa Thần hậu kỳ như Tương Quỳ. Thật sự muốn đối phó Lữ Thiếu Khanh, một đầu ngón tay Tương Quỳ cũng ngại nhiều.
Cảnh giới áp chế, thực lực nghiền ép cũng không phải là nói đùa.
Vấn đề này không chỉ riêng Tả Điệp †ò mò, ngay cả mấy người Tương Ti Tiên cũng tò mò.
Dẫu sao, bọn hắn lớn như vậy đây cũng là lần đầu tiên thấy có Nguyên Anh kỳ dám phách lối trước mặt Hóa Thần như vậy.
Nếu như trước đây có thể nói vì thân phận Lữ Thiếu Khanh bọn họ đặc biệt, tương lai có thể giúp đỡ Tương Quỳ, Tương Quỳ có thể chịu đựng được sự phách lối của Lữ Thiếu Khanh thì còn giải thích được.
Nhưng bây giờ, Tương Quỳ đã không thể chịu đựng nữa mà Lữ Thiếu Khanh vẫn phách lối như vậy.
Hay là hắn có lá bài tẩy nào đó nên không e ngại Tương Quỳ?
Dận Khuyết không tin cười lạnh một tiếng: "Hắn đang ngông cuồng, không biết sống chết, không thấy rõ tình thế."
Tương Ti Tiên cũng thở dài: "Ai..."
Chuyện thành ra như vậy, nàng ta cũng không muốn nhìn thấy.
Nhưng, nếu không biết rõ chuyện nơi đây thì cũng là một tai họa ngầm.
Thế giới Huyền Thổ này nhất định phải đảm bảo an toàn.
Cho nên, Tương Quỳ muốn ra tay, Tương Ti Tiên cũng sẽ không ngu đi khuyên can.
Bạn cần đăng nhập để bình luận