Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1362: Bước bố trí trận pháp vô dụng

Chương 1362: Bước bố trí trận pháp vô dụngChương 1362: Bước bố trí trận pháp vô dụng
Thời gian tiếp theo, mấy người Tương Quỳ được thấy tạo nghệ trận pháp đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh.
Chỉ trong một hơi thở, phất phất tay một cái hắn đã bố trí xong một trận pháp cấp thấp.
Tốc độ cực kỳ nhanh chóng khiến cho mấy người Tương Quỳ nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngay cả trận pháp tam tứ phẩm Lữ Thiếu Khanh cũng dựng dễ dàng, đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
Tả Điệp trợn mắt há mồm thốt lên: "Quá lợi hại đi!"
Giọng nói vừa kinh ngạc vừa bội phục tự đáy lòng. Trước đó Lữ Thiếu Khanh cũng từng thể hiện tạo nghệ trận pháp của mình, khi đó, hắn đã nhẹ nhõm mở cửa vào thế giới Huyền Thổ đã bị giấu hơn ngàn năm.
Nhưng đó là mở ra, Tả Điệp còn chưa bị tác động trực tiếp.
Chỉ biết là lợi hại, nhưng lợi hại cỡ nào thì không biết.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bố trí trận pháp, Tả Điệp hoàn toàn rung động, nàng ta đã thực sự biết tài nghệ về trận pháp của hắn lợi hại cỡ nào.
Thiên phú như vậy, nàng có quất ngựa cả đời cũng không kịp.
Tương Quỳ và Tương Tư Tiên cũng rung động không thôi. Nhìn thủ pháp như nước chảy mây trôi và tốc độ không tưởng của Lữ Thiếu Khanh, ông ta không nhịn được mà cảm thán: "Tiểu tử hỗn đản, tạo nghệ trận pháp là thiên tài tuyệt đỉnh, thế gian không có mấy ai sánh được."
Ánh mắt Tương Quỳ vừa rung động vừa sợ hãi thấn phục, thậm chí còn có mấy phần ghen tị.
Cuối cùng là ai, môn phái nào có thể dạy ra được đệ tử thiên tài cỡ này?
Kế Ngôn thiên phú cực cao, kinh khủng kinh người, thiên phú về kiếm đạo không ai bằng, tuổi còn trẻ đã trở thành Hóa Thần.
Lữ Thiếu Khanh ấy, cái khác thì không biết chứ một tay trận pháp này Tương Quỳ không phục không được. Thiên phú trận pháp cũng không ai bằng.
Ngay cả Tiêu Y cũng là một thiên tài chính cống, chỉ là so với hai vị sư huynh thì có nhạt đi vài phân, nhưng vẫn hơn đồng lứa nhiều, như một khối ngọc thô hiếm thấy thế sự.
Vị sư phụ có thể dậy được ba người trước mặt đây nhất định là rất lợi hại.
Không phải tuyệt thế đại năng làm sao hàng được ba vị yêu nghiệt này?
Tương Quỳ sinh lòng ngưỡng mộ, rất muốn gặp vị đại năng tuyệt thế này.
Ừm, đây là ngưỡng mộ, hoàn toàn không phải cáo trạng tìm công đạo chính nghĩa.
Dựng được đại trận cấp năm, Lữ Thiếu Khanh xem như cũng là đại tông sư siêu việt của con đường trận pháp cũng phải mất nhiều thời gian và tỉnh lực.
Trong bảy ngày không ngủ không nghỉ, tiêu hao một cái nhà kho vật liệu mới bố trí xong đại trận cấp năm.
Phù! Lữ Thiếu Khanh trở lại thuyền, đặt mông ngồi xuống, nằm bẹp lên boong thuyền: "Mệt chết ta!"
Bảy ngày không ngủ không nghỉ liên tục bố trí trận pháp, tiêu hao tỉnh thần cực nhiều, cực kỳ mệt mỏi.
Mắt thường cũng có thể thấy sự mệt mỏi trên mặt hắn.
"Nhị sư huynh, huynh bố trí trận pháp gì vậy?" Tiêu Y lại gần bóc mấy viên linh đậu đưa cho Lữ Thiếu Khanh.
"Trận pháp cấp năm, lại thêm một chút tụ linh trận, mê tung trận linh tỉnh nữa." Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt trả lời, giọng nói bình thản như thể trận pháp cấp năm cũng chẳng khác gì mấy trận pháp cấp thấp kia.
Tiêu Y giật mình, sau đó càng thêm bội phục: "Nhanh như vậy đã bố trí xong trận pháp cấp năm, quả nhiên là Nhị sư huynh."
"Nói nhảm, không xem ta là ai!" Lữ Thiếu Khanh nằm bắt chéo chân trên boong thuyền.
Nghĩ nghĩ một lát, cảm thấy vẫn chưa thoải mái, hẳn bèn vây vẫy bắt lấy Đại Bạch đang đậu trên vai Tiêu Y: "Biến thân, để cho ta gối đầu."
Đại Bạch bị bắt lao động giận mà không dám nói gì.
"Trận pháp cấp năm, là chuẩn bị đối phó với Tế thần sao?”
"Chúng ta ở đây chờ Tế thần tới sao?"
"Nhỡ Tế thần không đến thì sao?"
Tiêu Y líu la líu lo như chim sơn ca liên tục hỏi mấy vấn đề.
Lữ Thiếu Khanh đau cả đầu: "Cút sang một bên cho ta." "Còn ồn ào nữa ta ném muội xuống đấy"
Sư huynh mệt mỏi như thế muội lại không biết thông cảm tí nào.
Tiêu Y bị quát lớn đành ngoan ngoãn lui sang một bên, buồn bực.
Tả Điệp và Tương Tư Tiên tiến lại gần. Ba nữ nhân họp thành cái chợ.
Tả Điệp tò mò hỏi: "Thật sự định dùng trận pháp cấp năm đối phó với Tế thần à?"
"Phi thực tế lắm."
"Với Nguyên Anh chúng ta, trận pháp cấp năm rất phiền phức, nhưng với cấp bậc như Tế thần thì không đáng chú ý"
Trận pháp cấp năm có thể đối phó với Nguyên Anh, nhưng không đối phó được với Hóa Thần, trừ phi có trận pháp cấp sáu.
Cho nên, muốn dựa vào trận pháp cấp năm này để đối phó với Hóa Thần chỉ có nằm sỉ nói mộng thôi.
Tiêu Y lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm. Nhưng Nhị sư huynh làm vậy đương nhiên là có lý do."
"Nhị sư huynh làm việc chưa bao giờ khiến người ta thất vọng."
Tả Điệp không tin: 'Chưa chắc đâu, lần này đối thủ là Tế thần đấy."
Không phải ai cũng hòa ái dễ gần như Đại trưởng lão đâu.
Chứ đừng nói là quái vật Tế thần.
Tương Quỳ biết Lữ Thiếu Khanh bố trí một trận pháp cấp năm bèn nhắc nhở hẳn: "Tiểu tử, trận pháp cấp năm không đối phó được với Tế thần đâu."
"Ngươi muốn dựa vào một trận pháp cấp năm để đánh bại Tế thần à? Tỉnh lại đi."
Lữ Thiếu Khanh mở to mắt nhìn Tương Quỳ: "Không sao, đến lúc đó đánh không lại, ngươi ngăn Tế thần, ta chạy trước."
"Nhờ cả vào ngươi."
Tương Quỳ lườm hắn một cái rồi xoay người rời đi mặc kệ hắn.
Thời gian trôi qua từng ngày, nhoáng một cái đã hơn một tháng.
Bỗng nhiên, Kế Ngôn ngồi ở mũi thuyền đột nhiên mở mắt, phía xa xa có một người đang chậm rãi đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận