Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2226: Chương 2226

Chương 2226: Chương 2226Chương 2226: Chương 2226
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Hư không phong linh mới vừa rồi còn uy phong lâm lâm, hiện tại nó đã chật vật lắm rồi, chỉ có thể vùng vẫy giãy chết.
Mặc Quân kiếm giãy dụa trong tay Gia Cát Huân. Mặc Quân khống chết Mặc Quân kiếm phóng tới hư không phong linh đã bị đánh thành từng mảnh.
“Vào trong chến đi.”
Mặc Quân kiếm cắm vào một phần thân thể trong suốt của hư không phong linh.
Một khắc sau, Gia Cát Huân phát giác được khí tức của hư không phong linh đang yếu đi.
Mặc Quân kiếm đang thôn phệ hư năng lượng của không phong linh.
Quả nhiên!
Gia Cát Huân che đầu mình, nhịn không được mà khẽ rên rỉ.
Chủ nhân không bình thường, kiếm linh cũng không bình thường theo. Mặc Quân ăn từng miếng từng miếng năng lượng của hư không phong linh, thực lực của hư không phong linh sẽ nhanh chóng giảm bớt.
Bị kiếm ý áp chế, các bộ phận rải rác muốn tập hợp lại cũng không là được.
Vù vù.
Hư không phong bạo xung quanh không ngừng rít gào, như đang bất lực giẫy dụa hai tay, không thể thoát khỏi.
Khí tức của nó không ngừng yếu đi, dần dần hư không phong bạo cũng yếu đi.
Giữa hư không tràn ngập một cỗ tử khí.
Gia Cát Huân nhìn thân kiếm Mặc Quân tỏa sáng thật lâu mà không biết nói gì.
Bởi vì nàng ta không biết nói gì cho phải.
Một thanh kiếm rất cổ quái. Bên này Mặc Quân đang ăn như gió cuốn, đột nhiên một thần niệm già nua xuất hiện. “Là ai?”
“Là ai đang thôn phệ đồng bào của ta?”
Một khắc sau, khí tức cường đại ập tới, hư không phong bạo xung quanh lại càng rít gào mãnh liệt hơn.
Gia Cát Huân hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô hư không phong bạo khổng lồ xuất hiện giữa hư không.
Phạm vi của cơn lốc vượt xa một ngàn tỷ dặm, chỉ phần gió phất phơ ngoài cùng đã khiến cho Gia Cát Huân tức đến mức muốn ói ra máu. Đầu óc Gia Cát Huân trống rồng, sau đó dần dần hiện ra ba chữ.
Hợp Thể kỳ!
Hư không phong linh đột nhiên xuất hiện rõ ràng là cảnh giới Hợp Thể kỳ.
Mà loại khí tức kinh khủng này chắc chắn không phải là khí tức của Hợp Thể kỳ mới đột phá.
Chắc chắn nó đã bươc vào Hợp Thể kỳ mấy ngàn năm hơn vạn năm rồi, thậm chí còn xa hơn nữa.
Trong đầu Gia Cát Huân hiện ra hai chữ khác.
Xong đời!
Dù Lữ Thiếu Khanh đã tiến vào Hợp Thể kỳ, nhưng cũng chỉ là một Hợp Thể kỳ mới đột phá non nớt.
Từ khi hắn đột phá đến bây giờ mới chỉ được một chút thời gian, có lẽ còn chưa đủ để hắn củng cố cảnh giới nữa.
Nếu không, vì sao cho đến giờ còn chưa từng xuất hiện? Thật sự xong đời rồi.
Gia Cát Huân nhịn không được mà khẽ thở dài, trong lòng bình tĩnh lạ thường. Nàng ta nhẹ nhàng giơ chân bước lên phi thuyền kia, đứng ở đuôi thuyền, nhìn đoàn phong bạo khổng lồ phía xa đang dần dần tiến lại gần. Nàng ta cực kỳ bình tĩnh, nội tâm không hề dao động.
Dù biết sắp phải đối mặt với tử vong, nàng ta cũng không có bất kỳ kinh hoảng gì. Nàng ta cũng không định phản kháng, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ phản kháng nào cũng chỉ là phí công, chẳng bằng bình tĩnh nghênh đón tử vong thôi.
Ù ù.
Tiếng gió xung quanh ngày càng lớn, phi thần dưới chân rẽ sang phía tây bắc, thành một chiếc thuyền con đón gió mà lao đi trong cơn lốc.
Mặc Quần chùi miệng chạy về, nhìn đoàn phong bạo khổng lồ phía xa mà lầm bẩm: “Không biết ăn có ngon không.”
Giới quay đầu nhìn lại, hư không phong linh mà bọn họ vừa chiến đấu lúc trước đó đã biến mất không còn tăm tích. “Là hư không phong linh kia sao?”
“Bị tên đại gia hỏa kia biến mất rồi.”
Mặc Quân cùi miệng, tỏ vẻ tiếc nuối “Ta mới ăn được có vài miếng.”
Giới chỉ vào đoàn phong bạo trước mặt: “An nói!”
Mặc Quân gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, lớn như thế nhất định là ngon.”
Giới lại nói: “Ta không ăn được nhiều, không thể ăn uống thả cửa giống như ngươi, đến khi ấy cho ta mấy ngụm tỉnh hoa nhất là được rồi.”
“Có thể, nhưng phải đánh bại nó trước mới được.” Mặc Quân rất hào phóng: “Đến khi đó ta còn phải đóng gói cho Vô Khâu và muội muội nữa.” Không biết trời cao đất rộng. Dù Gia Cát Huân có bình tĩnh nhưng tâm cảnh cũng không nhịn được mà rung rinh, trợn trắng hai mắt với hai khí linh bên cạnh. Một hư không phong linh Luyện Hư kỳ còn không giải quyết được, bây giờ còn muốn ước lượng một hư không phong linh Hợp Thể kỳ?
Gia Cát Huân không buồn nói nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà phải phun ra một câu với hai khí linh đáng ghét này: “Ngây thơ!”
Vù vù.
Xung quanh gió càng! lớn, áp lực càng lớn hơn.
Soạt soạt! Phi thuyền xuất hiện vết rách, vết rách cũng dần dần mở rộng.
Dưới áp lực cường đại, phi thuyền bắt đầu vỡ tan. OànhI
Vỏ phi thuyền vỡ tan, một tấm ván gồ bay ra ngoài, trong gió lốc bị xé thành mảnh nhỏ.
Mặc Quân gãi gãi đầu, nói thầm: “Có vẻ... rất mạnh.” Giới gật đầu: “Đúng rồi, còn mạnh hơn cả cái vừa rồi." “Khi nào lão đại ra?” Có Lữ Thiếu Khanh ở đây, hai khí linh chúng cũng không cần phải lo lắng gì.
Mặc Quân nhìn phi thuyền dần dần vỡ ra, lo lắng nói: “Không biết nữa, chắc không nhanh vậy đâu.”
Sau đó Mặc Quân nhìn sang Gia Cát Huân, nói với nàng ta: “Cô nương kia, ngươi đi ngăn cản một chút đi.”
Gia Cát Huân nhìn chằm chằm vào Mặc Quân, bình thản nói: “Đối phương là Hợp Thể kỳ, ngươi cảm thấy ta có thể ngăn cản được sao?” “Chỉ là Hợp Thể kỳ thôi, sợ cái cọng lông!” Mặc Quần tùy tiện nói.
Lão đại của ta cũng là Hợp thể kỳ, sợ cái cầu gì.
Chỉ là?
Gia Cát Huân suýt nữa thì bị nghẹn chết, một hơi cứng ở cổ nửa ngày không lên nổi. Giống hệt như tên hỗn đản kia, to mồm lắm, siêu cấp đáng ghét.
Gia Cát Huần lạnh lùng nói: “Nếu là “chỉ là” thì ngươi lên đi!” Mặc Quân chống nạnh cuồng vọng nói: “Nếu lão đại ở đây, ta có thể đánh chết nó chỉ với một kiếm.”
“Không phải hắn đang ở đây sao?” Gia Cát Huân chỉ vào trận pháp, cười lạnh hỏi: “Dù hắn có ra, cũng khó mà thoát khỏi cái chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận