Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 374 - Cay mắt (tt)



Chương 374: Cay mắt (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau một khắc!Sắc mặt Phàn Hà thay đổi, ngân thương của ông ta bị chặn lại, tiếp đó trước mắt lóe lên hàn quang.Mặc Quân kiếm xẹt qua một quỹ tích huyền diệu trên không trung.Ly Hỏa Kiếm Quyết thức thứ hai.Thiên Tinh Hỏa!“Bồng!”Trong hư không, từng đốm hỏa diễm lặng lẽ hiển hiện, hỏa diễm đón gió chập chờn, như tinh linh hư không đột nhiên nhảy ra.Chúng như những ngôi sao trên tinh hà bắn xuống, tạo ra vô số hỏa diễm tinh quang.Sau một khắc, vô số hỏa diễm hóa thành nghìn vạn đạo kiếm khí, hội tụ cùng một chỗ, như là một đàn cá bơi, tuần hành kiếm ăn.Còn Phàn Hà chính là thức ăn của bọn chúng.Kiếm ý cuồng bạo lại xuất hiện.Còi báo động trong tim Phàn Hà vang lên, một luồng khí tức nguy hiểm bao phủ ông ta.Phàn Hà không dám tiếp tục tiến về phía trước mà lập tức rút thương lui nhanh ra sau, thuấn di một cái đã xuất hiện ở vị trí cách xa vài dặm.Nhưng công kích của Lữ Thiếu Khanh như giòi trong xương, dường như cũng thuấn di xuất hiện trước mặt Phàn Hà.Một đạo kiếm khí, mang theo kiếm ý vô hình khóa chặt lấy Phàn Hà, cho dù Phàn Hà chạy trốn tới đâu, kiếm khí cũng như hình với bóng, không tránh thoát được.Chúng mang theo khí tức kinh khủng, sát cơ kịch liệt, cắn chặt lấy Phàn Hà.Trốn không thoát.Sau khi Phàn Hà thử vài lần, trong lòng tuyệt vọng, kiếm pháp của Lữ Thiếu Khanh quá cao cấp.Nó khóa chặt lấy ông ta, dù ông ta có trốn tới chân trời góc biển, chỉ cần linh khí của Lữ Thiếu Khanh còn, thần thức chưa bị diệt thì ông ta không cách nào chạy trốn được.Tự biết mình không cách nào tránh đi được, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.Phàn Hà cắn răng, tâm thần khẽ động, một kiện linh giáp màu trắng mặc lên người ngân thương hoành không nghênh kích.Phàn Hà người mặc linh giáp màu trắng, tay cầm ngân thương uy phong lẫm liệt, cực kỳ giống một vị đại tướng uy phong lẫm liệt, cực kỳ giống một.Phàn Hà mặc linh giáp vào trong lòng tràn đầy tự tin, đây là linh giáp tứ phẩm, lực phòng ngự kinh người.Ta không cần sợ thứ gọi là kiếm ý của ngươi.Lữ Thiếu Khanh bên kia thấy thế, không kìm được mắng: “Lão già, không tự soi mặt vào nước tiểu xem mình trông như thế nào.”“Trả ngân thương bạch giáp đây, ngươi tưởng ngươi là Triệu Tử Long à?”“Cay cả mắt.”Phàn Hà giận dữ, mẹ nó lúc còn trẻ ta khiến không biết bao nhiêu nữ nhân mê đảo, ngươi thì biết cái quái gì.“Chết đi!”Phàn Hà gầm thét, chủ động đón lấy kiếm khí đón không hết kia của Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù Phàn Hà bị Lữ Thiếu Khanh chọc cho giận dữ nhưng khi đối mặt với vô số đạo kiếm khí, ông ta cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nói cho ông ta biết, trên chiến trường nhất định phải tỉnh táo, tuyệt đối không thể tức giận.Phàn Hà tỉnh táo lại, ngân thương run run, ngân thương huyễn hóa ra vô số thương ảnh va chạm mạnh với ngàn vạn kiếm ý đang cuốn tới.“A?”Sau khi cú va chạm qua đi, Phàn Hà lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.Hình như uy lực không đúng cho lắm.Khí thế kinh người khiến cho người ta cảm thấy như muốn đốt sạch cả thế giới.Nhưng sau khi ông ta nghênh đón thì lại phát hiện uy lực chỉ có thể coi là bình thường, đừng nói tạo ra tổn thương cho ông ta, ngay cả mấy đạo ít ỏi va phải ông ta cũng bị ông ta đánh tan.Trong lúc nhất thời Phàn Hà không hiểu lắm.Không đợi tới lúc ông ta kịp suy nghĩ rõ ràng, Lữ Thiếu Khanh ở phía xa gầm thét: “Đáng ghét, ta không tin không đánh chết ngươi.”“Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật!”Lữ Thiếu Khanh hét lớn, hỏa cầu trên trời cuồn cuộn nện xuống.Chúng như thái Dương trên trời rơi nhanh xuống, khí tức khủng bố khiến người ta hít thở không thông tràn ra, mặt đất chấn động kịch liệt, vô số bụi đất xoắn lên thành hình xoắn ốc.Phàn Hà thấy thế kinh ngạc, đây là chiêu thức gì?Trông có vẻ rất lợi hại.Phàn Hà hết sức chăm chú, không dám khinh thường, những hỏa cầu lớn này có vẻ rất lợi hại.Đối mặt với hỏa cầu che khuất bầu trời, Phàn Hà toàn lực xuất kích, nhân thương hợp nhất, ngân quang lóng lánh, hóa thành một đạo lưu quang chói mắt, xông lên trời đâm về phía hỏa cầu khổng lồ.Cú nổ lớn vang lên, tuy có uy lực, nhưng không tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho Phàn Hà.Trong lòng Phàn Hà cảm thấy kỳ quái, thực lực cũng bình thường thôi.Nếu là Kết Đan kỳ chắc chắn nện phát nào chết kẻ đó.Nhưng ông ta là Nguyên Anh kỳ, chút uy lực ấy vẫn chưa thể khiến ông ta tổn thương được.Tuy nhiên, chung quanh khói đặc cuồn cuộn, trong lòng Phàn Hà khẽ động.Sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh cầm trường kiếm trong tay từ trong làn khói giết ra, chuẩn bị đánh lén.“Keng!”Ánh lửa văng khắp nơi, Phàn Hà chặn công kích của Lữ Thiếu Khanh lại.Phàn Hà thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Lữ Thiếu Khanh liền cười lạnh, sau đó phản kích.Lữ Thiếu Khanh miệng phun máu tươi lui ra sau.Lữ Thiếu Khanh miệng phun máu tươi, khí tức suy yếu.Hắn bay ngược vài dặm, đập mạnh vào một ngọn núi, một ngọn núi bị sụp đổ, bụi đất tung bay, đất rung núi chuyển.Lữ Thiếu Khanh bị chôn ở dưới núi, nửa ngày không thấy động tĩnh.Tiêu Y kinh hãi kêu lên: “Nhị sư huynh!”Mắt Tiêu Y lập tức đỏ hoe, Nhị sư huynh của mình không đánh lại lão già kia sao?Đáng, đáng ghét.Tiêu Y tay cầm trường kiếm muốn xông lên liền bị Phương Hiểu lanh tay lẹ mắt bên cạnh giữ lại.“Tiểu Y muội muội, không nên vọng động.”Nói đùa à, đó là trận chiến cấp bậc Nguyên Anh kỳ, ngươi Trúc Cơ kỳ xông lên e là chỉ cần người ta thở một hơi đã giết được ngươi rồi.Phương Hiểu biết tình cảm giữa Tiêu Y và Lữ Thiếu Khanh rất tốt, nàng ta cũng hiểu, cũng rất hâm mộ.Nàng ta khuyên nhủ: “Tiểu Y muội muội, muội còn không tin vào Nhị sư huynh của muội sao?”“Yên tâm đi, chắc chắn hắn sẽ đánh bại được kẻ địch.”Ta còn đầy lòng tin vào hắn, muội lại không sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận