Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2202: Chương 2202

Chương 2202: Chương 2202Chương 2202: Chương 2202
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lữ Thiếu Khanh bước vào hư không, chẳng khác gì tiến vào trong một con sông, có thể nhìn thấy bên bờ rồi sẽ có thể nhẹ nhõm bước lên bờ.
Mộc Vĩnh thì sao? Hắn ta lại khiến cho dòng sông nổi cơn hồng thủy, ném Lữ Thiếu Khanh vào trong biển rộng. Nhìn khắp bốn phương tám hướng cũng không thấy bờ, đã mất đi phương hướng, đến cả Xuyên Giới Bàn cũng không có cách nào giúp hắn lên bờ được.
Gia Cát Huân ở bên cạnh thấy được rõ ràng, nghe được rõ ràng.
Nàng ta xem như hiểu được vì sao Lữ Thiếu Khanh lại đồng ý bước vào hư không trăm năm.
Trên tay có pháp khí có thể phân biệt phương hướng, không sợ lạc đường.
Nhưng mài
Gia Cát Huân cười lạnh hỏi: “Tính sai à?”
“Bây giờ ngươi cũng không tìm được đường về nhà.” Ừm, có cơ hội, nhất định phải chế giêu tên hỗn đản này. “Đúng vậy.” Lữ Thiếu Khanh thở dài, nhìn Gia Cát Huân, hơi ngả người ra đằng sau nghiêm túc cảnh cáo: “Cô nam quả nữ, ngươi đừng có ý xấu với ta.”
“Hỗn đản!” Gia Cát Huân lập tức nổi điên, ta là nữ nhân mà còn không lo lắng vấn đề này, ngươi lại đi lo ngược à? Ngươi không soi mặt vào nước tiểu mà xem mình là thứ gì?
“Dù nam nhân trong thiên hạ có chết hết ta cũng sẽ không coi trọng ngươi!”
Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ hỏi lại: “Thật sao?“
“Quá tốt rồi!”
“Nhưng mà!” Lữ Thiếu Khanh lại lập tức lo lắng hỏi: “Chúng ta cô nam quả nữ ở đây chỉ sợ ngươi bụng đói ăn quàng.” “Cảnh cáo ngươi, chớ có làm loạn, ta thề sống chết sẽ không theo.”
Gia Cát Huân tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Lữ Thiếu Khanh nói nàng ta như một nữ sắc lang, còn đói bụng ăn quàng nữa chứ? Ngay khi Gia Cát Huân sắp nổi bão, Lữ Thiếu Khanh lại nói với nàng ta: “Ta có thể giải trừ cấm chế của ngươi, nhưng ngươi không được bắt nạt ta.”
Gia Cát Huân nghe vậy mới tỉnh táo lại: “Ta có thể cam đoan.
Nơi này quá nguy hiểm, dù có giết Lữ Thiếu Khanh nàng ta cũng không thể quay về. Trước hết phải nhớ kỹ mối thù này đã, sau này sẽ quyết nghị sinh tử với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Gia Cát Huân, rống lên: “Thầ đi!” Cam đoan cái gì đó căn bản không thể tin.
Gia Cát Huân rất thẳng thắn mà thề, nàng ta chỉ muốn khôi phục thực lực.
Bị giam cầm ở đây như phạm nhân, đối mặt với nguy hiểm không có chút năng lực phản kháng nào, cảm giác bất lực ấy cực kỳ đáng ghét.
Lữ Thiếu Khanh cười hà hà, giải trừ cấm chế trong cơ thể Gia Cát Huân.
Đồng thời hắn vung tay lên, hư không phong bạo vạn dặm xung quanh dần bình ổn lại, lần nữa hình thành nên một thế ngoại đào nguyên. Lữ Thiếu Khanh bước ra một bước chạy ra xa: “Ta đi bế quan, ngươi cách xa ta một chút.”
Gần như là đi tới biên giới, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu dựng trận pháp.
“Trước mắt cứ dưỡng tốt thân thể đi đã, chờ đột phá được Hợp Thể kỳ rồi sẽ tìm đường về nhà.”
Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng có cách nào khác.
“Cũng không biết có thể đột phá được không nữa.”
“Hẳn là cái thứ trên trời kia đã về nhà ngủ rồi nhỉ?” “Nơi này là hư không, không biết có thể độ kiếp đột phá không nữa, nếu không thể ta sẽ khóc chết.”
“Mộc Vĩnh đáng chết, ta chúc ngươi uống nước sặc chết, đi đường ngã chất.”
Mộc Vĩnh đang tính kế Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cũng đang tính kế Mộc Vĩnh. Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại không ngờ nổi Mộc Vĩnh lại hèn hạ như thế, vì thết hắn mà còn dẫn nổ cả túi Di Thần, khiến cho không gian hỗn loạn.
Để cho hắn mê thất trong hư không, đến cả Kế Ngôn cũng không biết đã chạy đi đâu rồi. Nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không lo lắng gì.
Sinh mệnh lực của Kế Ngôn còn mạnh hơn cả hắn.
Mài
“Đại sư huynh kia còn may mắn hơn ta nhiều, nói không chừng lúc này đã đi đầu đó nằm ngủ rồi cũng nên!”
“Ôi, cũng chỉ có ta số khổ phải ở đây nghĩ biện pháp tự cứu.”
“Thật là thảm mà. Mộc Vĩnh đáng chết, ta chào hỏi cả nhà ngươi!”
Tại nơi nguy hiểm này, Lữ Thiếu Khanh không dám khinh thường, trong trong ngoài ngoài bố trí tổng cộng hơn mười trận pháp.
Việc quan hệ tới an toàn, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không keo kiệt, dù sao hắn cũng không thiếu vật liệu.
Bố trí xong xuôi, Lữ Thiếu Khanh mới hài lòng tiến vào trong giới chỉ trữ vật.
Lữ Thiếu Khanh đi vào rồi vung tay chào: “Cho ta một phần ăn mười năm.”
Tiểu đệ ma quỷ có cho hắn ưu đãi, nhưng hiện tại không nên sử dụng ưu đãi kia.
Ưu đãi một trăm năm mà tiểu đệ ma quỷ cho chỉ có thể dùng hết trong một lần, không thể chia ra làm nhiều lần.
Ở đầy đợi một trăm năm, Lữ Thiếu Khanh sợ không ép nổi mình, đến khi đó sẽ cứng rắn đột phá ở đây, có thể sẽ không xuất hiện vấn đề khác. Hiện giờ ở đây dưỡng thương đã, ra ngoài đột phá rồi lại nói.
Mà không đột phá, không dung hợp với phần thân, một trăm năm sau muốn song phi khéo phải tốn cả biển linh thạch.
Cho nên, vẫn nên đột phá rồi lại tính.
Mười năm, song phi, bốn ngàn tám trăm vạn viên linh thạch.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ đến thôi cũng đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng nghĩ lại đến khi ấy đột phá mình cũng đâu cần song phi đâu, có thể tiết kiệm được một nửa số linh thạch.
Nghĩ đến đây, Lữ Thiếu Khanh lập tức hớn ha hớn hở, không còn đau lòng nữa. “Thời gian mười năm.” Lữ Thiếu Khanh đánh giá thời gian một chút: “Chắc hai năm rưỡi là có thể chữa lành được vết thương rồi.”
“Thời gian còn lại, mài dũa đạo tâm một chút, sau đó ngủ một giấc thật ngon rồi tính tiếp!”
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh lại nhìn sang phần thân đang ngồi xếp bằng dưới đất, nó đang nhắm chặt hai mắt.
Lữ Thiếu Khanh cảm nhận một chút rồi khẽ gật gù: “Không sai, ngoại trừ hơi đen một tí thì không có vấn đề gì.” Phân thân cũng đạt được tới cảnh giới tầng chín.
“Cũng không biết đến khi dung hợp thực lực sẽ đạt tới mức nào nhỉ?”
“Hừ, đám lão quỷ đáng chết ở Nhữ Thành kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ chơi chết bọn họ.” Sát khí chợt lóe lên trong mắt Lữ Thiếu Khanh, sau đó hắn ngồi xếp bằng xuống bắt đầu chữa thương.
Trên đỉnh đầu, sao trời sáng rực rỡ, một vòng trăng nhàn nhạt xuất hiện sâu trong tỉnh không. Mặt trăng còn chưa đủ tròn, quầng sáng và độ sáng cũng không đầu.
Một phần thì sáng tỏ, một phần hơi tối, có vẻ như giống với một vòng trăng tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận