Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2118: Chương 2118

Chương 2118: Chương 2118Chương 2118: Chương 2118
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Quả nhiên vẫn là đệ.
Ngay cả thiên kiếp của ta, đệ cũng có thể gây ra chút chuyện gì đó.
“Thiếu Khanh, không sao chứ?” Ti Dao thả lỏng, hỏi một câu theo bản năng.
Sau một khắc, âm thanh bi phân của Lữ Thiếu Khanh từ phía dưới truyền đến.
“Khốn kiếp, vô sỉ, ta trêu chọc ngươi sao?” Lữ Thiếu Khanh phân nộ gầm thét: “Ta ở bên cạnh xem kịch, cản trở gì ngươi chứ?” “Bổ ai cũng được, bổ ta làm cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh một bước phóng ra, xuyên thẳng qua hư không, đi tới bên cạnh kiếp vân kia, gào lên với kiếp vân: “Ngươi chọc giận ta, hôm nay, việc này, không xong đầu!”
Lữ Thiếu Khanh hai mắt phun lửa, đang xem kịch yên lành, liên quan gì đến ngươi.
Ta chọc giận ngươi à?
Ngươi bị Đại sư huynh ta đùa giỡn, khi dê, ngươi đi tìm huynh ấy chứ. Cái thứ ở mạnh hiếp yếu, không khi dê được sư huynh ta cảm thấy ta dễ khi dễ đúng không?
“Xem ta đánh chết ngươi không!”
Lữ Thiếu Khanh phẫn nộ giống như đánh mất lý trí, cũng vọt thẳng vào trong kiếp vân.
Thiều Thừa nhảy lên cao ba trượng: “Khốn, khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?”
Những người khác cũng mắt trợn tròn, hai mặt nhìn nhau. Đây coi là cái gì? Thế giới này vẫn còn bình thường sao?
Ngu Sưởng cắn răng: “Tiểu tử khốn kiếp, không biết thiên kiếp không thể dây vào sao?” “Ngươi dây vào như thế này, cả hai đều gặp nguy hiểm.” Đúng là, bị đánh thì bị đánh thôi, có cần tức giận đến thế không?
Ngươi cũng không thẻ nhìn xem bản thân ngươi đã nói những lời gì.
Đừng nói thiên kiếp, ngay cả ta cũng muốn đánh ngươi một trận.
Tiêu Sấm lắc đầu: “Tiểu tử này, từ khi nào trở nên lỗ mãng như thế?”
“Đúng vậy!”
Lục Tế, Cơ Bành Việt bọn hắn cũng lắc đầu, đầu cảm thấy Lữ Thiếu Khanh lần này quá lỗ măng.
Trong mọi người, duy chỉ có Tiêu Y cười tủm tỉm.
Nàng mới không tin Nhị sư huynh mình sẽ hành sự lỗ mãng.
Hẳn là Nhị sư huynh phát hiện trong kiếp vân có thứ gì đó?
Cho nên muốn vào trong đó thử tìm hiểu?
Nhưng mà, chưởng môn bọn họ nói không sai, có ảnh hưởng gì đến Đại sư huynh không?
Hiện tại Lữ Thiếu Khanh đã xông vào bên trong kiếp vân, đám người muốn đi hỗ trợ cũng không dám.
Thiên kiếp cũng không phải trò đùa.
Tuy nhiên sao khi Lữ Thiếu Khanh tiến vào trong kiếp vân, kiếp vân lại ngừng lăn lộn, thiểm điện cũng biến mất, bình tĩnh giống như một đám mây đen bình thường. Trong kiếp vân, Lữ Thiếu Khanh thay đổi dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, ánh mắt vô cùng cảnh giác, thần thức càng được bật hết hỏa lực, tìm tòi tỉ mỉ từng mỗi ngóc ngách trong tầng mây.
Hết lần này đến lần khác, như rađa, không ngừng tìm kiếm. Tuy nhiên mặc cho hắn lục soát như thế nào, hắn vẫn không phát hiện ra có gì bất thương.
Nơi này thậm chí ngay cả tia chớp cũng biến mất không thấy đâu, hắn không tìm thấy được tồn tại nào khác.
Tuy nhiên, tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, quang cầu kim sắc trong cơ thể xuất hiện.
Giống như mặt trời mới lên, xua tan sương mù sớm mai, mây đen chung quanh tản đi, một tia sáng kim sắc nhỏ xíu xuất hiện trong tâm mắt của hắn.
Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt sợ hãi, tia chớp này liần dừng lại ở trước mặt hắn, còn cách chưa tới một trượng. Nếu không phải quang cầu kim sắc xuất hiện, hắn căn bản không phát hiện được. Thiểm điện rất nhỏ, lớn bằng khoảng nửa ngón tay. Nhưng lại tản mát ra một áp lực đáng sợ, khiến Lữ Thiếu Khanh cảm giác mình giống như đối mặt với một con thần thú.
Đáng sợ lại nguy hiểm.
Nó cứ như thế lằng lặng trôi nổi lên trước mặt Lữ Thiếu Khanh, khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy thiểm điện trước mắt đang sống, có ý thức, đang lắng lặng đánh giá hắn. Lữ Thiếu Khanh sợ hãi trong lòng, âm thầm hối hận. Bà nội nó, sớm biết như vậy đã không xông vào.
Cứ để Đại sư huynh đi đối phó là được, cho dù Đại sư huynh bị đánh chết, mình cũng có thể giúp sư phụ xử lý tốt tiệc rượu.
Cùng lắm đến lúc đó ăn thêm hai bát lớn lấy đó làm sự hoài niệm của mình đối với Đại sư huynh.
Không đến mức như bây giờ, khiến bản thân rơi vào trong nguy hiểm.
Mạo hiểm, không nên. Lỡ xảy ra vấn đề, sư phụ còn không phải khóc chết?
Hai bữa tiệc, ông sẽ không không trôi đâu.
Một người một điện lóe lên, trên đỉnh đầu còn treo một quang cầu kim sắc.
Hai bên đối đầu, Lữ Thiếu Khanh không nhúc nhích, thiểm điện kim sắc cũng không nhúc nhích.
Lữ Thiếu Khanh thử phất tay thăm dò, lên tiếng chào: “Hi, ăn chưa?”
“Xèol” Câu nói này giống như chọc giận thiểm điện kim sắc, toàn thân bộc phát ra từng đạo thiểm điện sau đó bay thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh. Trong lúc bối rối, Lữ Thiếu Khanh như thấy một con chó sữa nhỏ bé há miệng lao về phía hắn.
“Kengl”
Nhưng vào lúc này, quang cầu kim sắc trên đỉnh đầu tự vận chuyển, một tia sáng kim sắc rơi xuống, đánh cho đạo thiểm điện kim sắc kia đứng yên.
Bên ngoài thiểm điện kim sắc bộc phát thiểm điện, trong phương viên hơn mười dặm hóa thành điện trường to lớn, Lữ Thiếu Khanh không thể không hoàn toàn lui ra sau. Tuy nhiên bất kể thiểm điện kim sắc giãy giụa như thế nào, nó đều không thể tránh thoát khỏi sự khống chế quang cầu kim sắc, ngược lại không ngừng tiến về phía quang cầu kim sắc, cuối cùng tiến vào trong quang cầu kim sắc.
“Kengl”
Quang cầu kim sắc phát ra một tiếng vang nhỏ, dường như ợ một cái, sau khi xoay chuyển hai vòng thì tiến vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh. Đồng thời, một cỗ sức mạnh bộc phát trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh, đi khắp toàn thân, khí tức Lữ Thiếu Khanh bắt đầu quay cuồng.
Khí tức trong người bắt đầu liên tục tăng lên, linh lực cuồng bạo, như nước đun sôi. Lữ Thiếu Khanh vui mừng, em gái ngươi, lúc này mà muốn đột phá sao?
Đang lúc hắn buông lỏng cơ thể, chuẩn bị tiếp nhận đột phá, đột nhiên một cô cảm giác nguy hiểm hiển hiện. Hắn có một loại cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm. Rắn độc phun lưỡi rắn, răng độc như ẩn như hiện, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ nhào tới, cắn hắn, rót nộc độc vào trong cơ thể hắn. Lữ Thiếu Khanh sợ hãi, lập tức ngăn chặn kích động muốn đột phá, hắn ngẩng đầu lên.
Ánh mắt tựa hồ xuyên thấu kiếp vân thật dày, thấy được cửu tiêu phía trên.
Ở phía trên, rất cao, chỗ rất xa, dường như có thứ gì đó ngó chừng hắn. Hắn có loại trực giác, hắn dám đột phá vào lúc này sẽ vạn kiếp bất phục, thập tử vô sinh.
Cả người Lữ Thiếu Khanh đầu tê dại.
Tuy nhiên hắn cũng đại khái đoán được nguyên nhân. Đạo thiểm điện vừa rồi là từ phía trên đi xuống, có lẽ là đang mở cửa gì đó, giờ cửa vân còn chưa đóng lại.
Có phụ huynh đang ngó chừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận