Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 813 - Ngươi cũng xứng?



Chương 813: Ngươi cũng xứng?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrước kia Kế Ngôn một mực cầu đạo, không có ai xem trọng hắn ta, gặp phải vô số lời châm chọc khiêu khích. Cũng chỉ có Thiều Thừa thu hắn ta làm đồ đệ, dẫn hắn ta nhập môn.Đối với Kế Ngôn mà nói, Thiều Thừa không đơn thuần là sư phụ của hắn ta mà giống phụ thân của hắn ta hơn.Cung Sùng lại muốn làm sư phụ của Kế Ngôn, vậy chẳng phải muốn Kế Ngôn từ sư phụ sao?Đối với Kế Ngôn mà nói, đây là một loại vũ nhục.Lữ Thiếu Khanh tìm một cái cây ngồi xuống, lấy ra một khay linh đậu, đưa cho tiểu viên hầu: “Làm việc, xem kịch!”Quả nhiên.Sau khi Cung Sùng nói xong, trên mặt Kế Ngôn lộ tia phẫn nộ.Hắn ta tức giận lạnh lùng hỏi ngược một câu: “Ngươi cũng xứng?”Trong suy nghĩ của Kế Ngôn, chỉ có Thiều Thừa mới có tư cách làm sư phụ của hắn ta, những người khác, cho dù là Tiên Đế tới, cũng không có tư cách này.Sắc mặt Cung Sùng lạnh đi: “Tiểu tử, đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.”Trả lời lão ta là trường kiếm của Kế Ngôn.Kế Ngôn chủ động xuất thủ, Vô Khâu kiếm đâm ra, vô số kiếm quang rơi xuống, như bạch quang trên bầu trời buông xuống.Mỹ lệ, nhưng, trí mạng.Trong nháy mắt Cung Sùng bị kiếm ý vô tận bao phủ.Kiếm ý tứ ngược, điên cuồng xé rách hết thảy.Không gian chấn động, tạo nên vô số sóng gợn trong suốt, từng vòng từng vòng khuếch tán ra bốn phía.Cung Sùng ở giữa con ngươi hơi co lại.Coi như lão ta đã biết vì sao hậu bối Cung Trừ của mình thân là Nguyên Anh kỳ tầng sáu mà không đánh lại Kế Ngôn rồi.Phải đích thân trải nghiệm kiếm ý của Kế Ngôn mới biết nó khủng bố đến mức nào.Kiếm ý của Kế Ngôn khiến lão ta có một loại cảm giác như nó đang sống lại.Từng đạo kiếm ý, như từng tiểu nhân tay cầm trường kiếm lăng lệ hung hãn.Nhưng!Cung Sùng cũng không bối rối, tuy Kế Ngôn đáng sợ nhưng vẫn chưa đến mức khiến lão ta để ở trong lòng.Kế Ngôn có tiềm lực, nhưng tiềm lực chưa hoàn toàn phát huy ra.Trong tay lão ta xuất hiện một trường cung cổ xưa.Phía trên cánh cung có một vết nứt, gần như Xuyên hết toàn bộ cánh cung khiến người ta nghi ngờ không biết còn dùng được không.Ngay cả dây cung cũng rất bình thường, trông không có gì là đặc biệt.Cung Sùng tay phải cầm trường cung, kéo dây cung nhẹ nhàng gảy một cái.“Vụt”!Dây cung chấn động, phát ra thanh âm thanh thúy.Sau một khắc, một cỗ ba động cường đại bộc phát, như một viên đá ném xuống hồ nước tóe lên tầng tầng gợn sóng, từng tầng từng tầng gợn sóng lan ra ngoài.Va chạm với kiếm ý của Kế Ngôn.Trong không khí bộc phát ra từng trận bạo hưởng.Âm thanh nặng nề truyền vào tai mọi người khiến đám người quan chiến cảm thấy chói tai, một cảm giác buồn nôn xộc tới khiến người thực lực yếu một chút sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa là ngất đi.Tiểu viên hầu cũng ôm đầu kêu chi chi.Lữ Thiếu Khanh vung tay lên một cái, giúp nó tiêu trừ cỗ áp lực này đồng thời ném một viên linh đậu vào miệng.Miệng hắn lẩm bẩm: “Cái cung ghẻ kia ít nhất cũng Ngũ phẩm trở lên.”Hắn lau nước bọt, tiếc nuối nói: ““Đáng tiếc, đánh nhau, đoán chừng sẽ không còn nữa.”“Haizz...”Cung Sùng nhẹ nhõm hóa giải tiến công của Kế Ngôn, cười khẩy: “Người trẻ tuổi, chút thực lực ấy chưa đến mức làm tổn thương được ta đâu.”“Có qua không có lại thì phi lễ quá. Ngươi cũng nhận của ta một chiêu đi.”Sau khi nói xong, lão ta đột nhiên kéo căng trường cung, một trường tiễn ngưng tụ linh lực xuất hiện.Đột nhiên bắn về phía Kế Ngôn.Cũng giống như chiêu thức của Cung Trừ nhưng uy lực to lớn hơn.Một tiễn này bắn ra, chung quanh nổi lên cuồng phong vù vù như một lỗ đen không đáy hút hết linh lực chung quanh.Tất cả linh lực trong phương viên vài dặm trong nháy mắt không còn, trở thành vành đai chân không của linh lực.Cung tiễn hấp thu vô số linh lực không ngừng biến lớn trên không trung, chỉ chớp mắt, biến thành một vũ tiễn to lớn.Cự tiễn như phá cả trời bay thẳng lên chín tầng mây, vân tiêu vỡ vụn.Người chung quanh nhao nhao kinh hãi.Câu Khiên gia chủ Câu gia sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt mang theo kiêng kị sâu đậm: “Phá Thiên Tiễn có uy lực như vậy sao?”Vẻ mặt Miêu Hoành Tuấn không khác gì lắm: “Vốn tưởng rằng Phá Thiên Tiễn của Cung Trừ lợi hại lắm rồi, không ngờ trong tay Cung Sùng còn có thể phát huy được uy lực cường đại hơn.”Dù là Miêu Kinh Tuyên cuồng ngạo cũng phải nhìn kỹ một tiễn này, trong lòng vô cùng e dè.Đây chính là thực lực Nguyên Anh hậu kỳ sao?Một tiễn này, Miêu Kinh Tuyên không có tự tin có thể ngăn cản được, có thêm mấy con át chủ bài nữa cũng không được.Một khi bị trúng tiễn, ông ta trốn cũng chẳng thể trốn được, sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ, ngay cả nguyên anh cũng sẽ hóa thành tro tàn.Miêu Hoành Tuấn nhìn Kế Ngôn bị bao phủ, cười lạnh không thôi: “Hắn chết chắc.”Câu Khiên bày tỏ đồng ý, ngữ khí khẳng định: “Hắn chết chắc...”Không mấy ai coi trọng Kế Ngôn.Đặc biệt là Kế Ngôn đối mặt với một kích lăng lệ của Cung Sùng chẳng những không hề trốn tránh mà còn giơ kiếm lên đỡ.Đám người cười lạnh, đặc biệt là người Cung gia càng cười lợi hại hơn.Ánh mắt bọn hắn nhìn Kế Ngôn như nhìn người chết.“Không biết tự lượng sức mình.”“Tự tìm đường chết.”Trong mắt đám người Cung gia, lão tổ bọn hắn đích thân xuất thủ, Kế Ngôn chết chắc.Đối mặt với cự tiễn dường như có thể bắn thủng bầu trời, Kế Ngôn không hề bối rối ngược lại còn lộ vẻ mặt hưng phấn.Vô Khâu kiếm phát giác ra trạng thái của chủ nhân cũng hưng phấn lên, có chút rung động.“Keng!”Kế Ngôn bổ ra một kiếm, một đạo kiếm quang trăm ngàn trượng xuất hiện.Một kiếm này như chém trời thành hai khúc, gió cuốn mây tan, từ trên trời giáng xuống.Kiếm ý khuấy động, bên ngoài mặt đất như rơi xuống vô số thiên thạch, xuất hiện vô số mấp mô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận