Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1468: Một cục gạch quật ngã

Chương 1468: Một cục gạch quật ngãChương 1468: Một cục gạch quật ngã
"Không sao, cùng đi chứ." Giản Bắc chỉ ước gì Lữ Thiếu Khanh đánh nhau với Ngưu Cương.
Hoa tửu cái gì đó đều không quan trọng.
"Như vậy đi, vì nghĩ cho nửa người dưới của Bắc huynh, ta so ở đây một lần đi." Lữ Thiếu Khanh cười lên, như một con hồ ly giảo hoạt vẫy đuôi, lộ ra mục đích thật sự của mình: "Nghe nói công pháp luyện thể của Thánh Dương Tông các ngươi là độc bộ thiên hạ, mạnh nhất Trung Châu."
"Ta sẽ so luyện thể với ngươi. Ngươi và ta đánh cược một chút, ai không chịu nổi trước người đó sẽ thua."
"Ngươi có dám đồng ý không? Nếu không thì thôi."
Câu nói này phá nát đường lui của Ngưu Cương. Không chịu cũng phải chịu.
Huống chỉ, Ngưu Cương cười lạnh, sắc mặt tràn ngập ngạo nghề và tự tin: "Có cái gì mà không dám? Ngươi cũng dám so luyện thể với ta à?"
Xét về con đường luyện thể, Thánh Dương Tông là mạnh nhất.
Lữ Thiếu Khanh đề nghị phương thức tỷ thí này vừa đúng ý Ngưu Cương.
"Tối đây, để cho ngươi được thấy sự lợi hại của ta."
Lữ Thiếu Khanh lại càng cười vui vẻ hơn. Theo như Giản Bắc thấy thì cái đuôi cáo của hắn đang vãy lia lịa.
Mà Ngưu Cương đã trở thành con mồi của hắn, không thể chạy thoát.
Cảnh Mông thấy vậy, chỉ hít một hơi, nhưng không cách nào ngăn được.
Trong lòng hắn ta cũng hơi buồn bực. Từ khi Lữ Thiếu Khanh tiến vào, thân phận chủ tiệc của hắn ta đã thay đổi đến mức có cũng được không có cũng chẳng sao.
Bữa tiệc này bị Lữ Thiếu Khanh phá hỏng rồi.
Thách đấu xong, sắc mặt Ngưu Cương lại thêm vài phần hung ác. Hắn ta không còn đường lui nữa.
Đánh không thăng, hắn ta sẽ thành một trò cười.
"Đi đi!"
Cảnh Mông đành phất phất tay, để cho người không có phận sự trong lòng lui ra, phòng ngừa chuyện trong phòng này bị truyền ra ngoài.
Giản Bắc rất tò mò hỏi; "Đại ca, huynh định làm gì?"
"Thân thể của huynh thế này, lại đi so với Ngưu Cương, huynh nghĩ gì thế?"
Lữ Thiếu Khanh cao cao gầy gầy, hào hoa phong nhã, như một nam nhân cả ngày không ra khỏi cửa. Ngưu Cương thì dáng người khôi ngô, toàn thân cơ bắp, cao lớn khỏe mạnh, như một vận động viên.
Vừa nhìn một cái, người bình thường đều sẽ cho rằng Ngưu Cương mạnh hơn.
Ngưu Cương chạy tới khoảng đất trống trong viện, hung tợn nói: "Ra chịu chết đi!"
Xem ta nện một quyền đánh chết con chó cảnh nhà ngươi.
Lữ Thiếu Khanh lấy thần kinh chuyên từ trong tay Tiểu Bạch, tiến lại. Hắn giơ thần kinh chuyên lên hỏi Ngưu Cương: "Ta là kiếm tu, cầm theo vũ khí cũng không tính là quá phận chứ?”
Mấy người lập tức dồn hết ánh mắt vào thần kinh chuyên.
Nhưng dù bọn họ dùng thần trí thăm dò cỡ nào đi nữa cũng không phát hiện được bất cứ điều gì khác thường.
Ngưu Cương cười lạnh. Hắn ta không ngốc, lập tức đeo gông hạn chế cho Lữ Thiếu Khanh: "Chúng ta so sức lực đơn thuần thôi, nếu ngươi dám dùng đến nửa điểm kiếm ý coi như ngươi thua."
"Đương nhiên, người bình thường có ai dùng kiếm ý?"
"Yên tâm đi." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, hoàn toàn không quan tâm Ngưu Cương vừa ép cho mình một hạn chế: "Ta chỉ so sức mạnh với ngươi thôi, so sức mạnh của cơ thể thôi."
"Tốt, tới đi!" Ngưu Cương vỗ ngực bành bạch đục trầm như vỡ vào một tảng đá cứng rắn không thể phá vỡ.
"Xem ta đánh nát ngươi chỉ với một quyền!"
Lữ Thiếu Khanh cầm theo thần kinh chuyên tiến tới: "Tới, tới xem ta một chiêu xử lý ngươi!"
"Cuồng vọng!" Ngưu Cương không từ chối, cười lạnh, tràn đầy tự tin: "Hừ, cho ngươi mở mang tầm mắt sự lợi hại của tai"
Cảnh Mông đứng xem bên cạnh không nhịn nổi, hỏi Giản Bắc: "Bắc huynh, hắn muốn làm gì?"
"Hắn sẽ không thật sự nghĩ mình có thể đánh bại Ngưu huynh chỉ trong một hiệp chứ?" "Ai mà biết?" Giản Bắc nhún vai: "Có lẽ hắn thực sự có năng lực này."
Với Giản Bắc, Lữ Thiếu Khanh là người không thể nhìn thấu được, như thể có một tầng sương mù bao phủ quanh hẳn vậy, hắn ta không cách nào biết Lữ Thiếu Khanh là người thế nào.
Cảnh Mông nghe vậy, không nhịn được cười: "Bắc huynh, ngươi sẽ không tin thật chứ?"
"Ngưu huynh là ai ngươi còn không rõ sao?"
"Ngay cả Nam cô nương cũng không dám nói sẽ đánh bại hắn ta trong một chiêu đâu."
Giản Nam hừ một tiếng, ném linh đậu đã lột vào miệng mình, còn đút thêm mấy hạt cho Tiểu Hắc, Tiểu Bạch nữa.
"Ta cảm thấy hắn muốn dùng phương thức này kéo quan hệ với Ngưu huynh, muốn kết giao bằng hữu chăng?"
Cảnh Mông nhìn Lữ Thiếu Khanh giữa sân, dựa theo suy nghĩ của mình mà đoán thử.
Cảnh Mông hẳn ta thích kết giao bằng hữu, kết giao hết cả năm nhà ba phái, để họ trở thành trợ lực bên ngoài cho mình, tăng thêm địa vị của mình tại Cảnh gia.
"Kết giao bằng hữu?" Sắc mặt Giản Bắc rất cổ quái, nói với Cảnh Mông: "Phương thức hắn kết giao bằng hữu hoàn toàn không giống với ngươi."
Lúc này, giọng nói của Ngưu Cương vọng ra: "Tới, ra tay đi!"
Mọi người nhìn lại, chỉ thây thân thể Ngưu Cương như sáng lên một tâng ánh sáng mang màu vàng của đất, như một bộ áo giáp kiên cố bao phủ lấy hắn ta.
Cảnh Mông cảm thán: "Công pháp hộ thể cấp thiên của Thánh Dương Tông, không thể phá vỡ, vô địch cùng cảnh giới."
Giản Bắc cũng âm thầm sợ hãi thán phục. Dù sao thì hắn ta cũng không cách nào phá giải được chiêu này.
Ngươi thì sao? Ngươi sẽ làm thế nào?
Lữ Thiếu khanh cười tủm tỉm đi tới trước mặt Ngưu Cương, đánh giả hắn va mấy lượt rồi hỏi: "Vậy ta ra tay nhé."
Ngưu Cương hét lên: "Tới đi!"
Hắn vừa dứt lời, một âm thanh thanh thúy vang lên.
Bengl!
Lữ Thiếu Khanh đập mạnh thần kinh chuyên vào đầu Ngưu Cương.
Thấy cảnh này, Cảnh Mông, Giản Bắc, thậm chí cả Giản Nam cũng không nhịn được mà nhe răng.
Xem thôi cũng thấy đau.
Nhưng mà.
Cảnh Mông lắc đầu: "Tấn công như vậy, với Ngưu huynh không tính là gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận