Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2000

Chương 2000Chương 2000
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ông muốn đuổi Toàn Hương Hàn đi.
Nhưng Toàn Hương Hàn đã hạ quyết tâm, chỉ cười lạnh một tiếng, chỉ vào Mặc Trường Dạ mặt mũi sưng ứ sau lưng: “Không có ý gây chuyện à? Đây là chuyện gì?” Tiêu Y đứng bên cạnh sư phụ: “Tiểu hài tử đánh nhau một chút thôi, không phải rất bình thường sao?”
“Vô sỉ!” Bên Mặc Nha tộc có thú gầm thét lên.
Mặc Trường Dạ lại muốn nôn ra máu. Tiểu hài tử đánh nhau à? Ngươi mới là tiểu hài tử, mẹ nó chứ ta mấy trăm tuổi rồi đấy.
Hồ Tuyết không nhịn được, nói với Hồ Yên: “Đến lúc này rồi thái độ của nàng vẫn như vậy.”
Đương nhiên là với cái giọng có thể khiến người ta tức chết.
Hồ Yên cũng cực kỳ câm nín, nàng ta lắc đầu, không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này, không có Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn ở đây, tất cả mọi người cộng lại còn chưa bằng được một đầu ngón tay của thú ta.
Đắc tội với một vị Luyện Hư kỳ không phải một hành động sáng suốt.
Sắc mặt Toàn Hương Hàn lại càng lạnh như băng, sát khí cũng tăng lên trong cơn phần nộ.
Nha đầu thối.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, một sức mạnh bay thăng về phía Tiêu Y:
“Ngươi đang trêu đùa ta à?” Phong vân dịch chuyển, ám kình mãnh liệt, một tiếng thét vang lên bên tai không dứt. Mơ hồ hiện lên một ánh lä khiến cho người ta tê cả da đầu.
“Cần thận!”
Thiều Thừa không nói hai lời, ngăn trước mặt Tiêu Y.
Dù đã có chuẩn bị trước, phản ứng thật nhanh, nhưng Thiều Thừa cũng bị một cô sức mạnh đánh bay.
Mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung. “SƯ phụ!”
“Sư tổi”
Mấy đứa Tiểu Hồng thất kinh. Tiêu Y nổi giận, dậm mạnh chân: “Đáng chết, ngươi đang tìm cái chết!”
Tiêu Y nỏi giận lôi đình, mái tóc dài màu đen trôi nổi, sát khí ngút trời.
“Ha ha.?” Toàn Hương Hàn lại cười lên ha hả không chút kiêng ky, bộ mặt đầy dữ tợn: “Chỉ bằng ngươi thôi sao?”
Ta thừa nhận, hai sư huynh của ngươi rất mạnh, nhưng tiểu nha đầu như ngươi chẳng qua cũng chỉ là rác rưởi.
“Chỉ bằng vào thái độ thiếu tôn trọng của ngươi với ta, ta liền có thể giết ngươi rồi, dù là sư huynh của ngươi cũng không dám nói gì.”
“Lão cầu, xem ta làm thịt ngươi thế nào?” Tiêu Y đằng đằng sát khí, Lan Thủy kiếm xuất hiện trong tay, chỉ vào Toàn Hương Hàn mà gầm lên: “Xem ta chặt đầu chó của ngươi xuống!”
Nghĩ đến hai vị sư huynh của ta đi làm đại sự, mình làm sư muội chỉ có thể ở đây chờ. Trong lòng liền khó chịu.
Hai vị sư huynh vào sinh ra tử vì Yêu tộc, nơi này còn có đám nhãi con của Yêu tộc tìm đến mình gây phiền phức. Nàng lại càng khó chịu.
Cuối cùng sư phụ còn bị thương vì bảo vệ mình.
Khó chịu muốn nổ tung, sát ý bốc lên tận trời.
Tay cầm Lan Thủy kiếm, khí thế tăng vọt, sát khí càn quét, một cô khí thế đáng sợ tỏa ra tựa như thần nữ vô địch. Doanh Thất Thất, Ma Nhiên và Hồ Yên, Hồ Tuyết cảm nhận được cô khí thế này thì biến sắc.
Vạn vạn lần không nghĩ tới không ngờ Tiêu Y lại có được khí thế như vậy.
Ban đầu Toàn Hương Hàn sững sờ, sau đó thì khinh thường, khí thế có vô địch thì làm sao?
Cảnh giới thực còn đó, Hóa Thần kỳ dù sao cũng là Hóa Thần kỳ, vĩnh viễn không thể khiêu chiến được với Luyện Hư kỳ.
Nàng ta khinh miệt cười lạnh: “Thứ đồ chơi dọa người!” Lan Thủy kiếm cảm nhận được sát khí của Tiêu Y, thân kiếm bỗng tỏa ra ánh sáng. Ánh sáng yêu ớt mông lung, một khắc sau, ánh sáng càng mạnh hơn nữa, cuối cùng thì tỏa ra hào quang chói mắt như đã biến thành mặt trời. Dù thú ở đây đầu là Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ cũng khó mà nhìn thẳng vào ánh sáng này, nhao nhao nhắm mắt lại.
Sau mấy hơi thở, mọi thú mới mở to mắt.
Ánh sáng cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tan, hoặc là nói, ánh sáng màu lam như bị hấp thu như rụt lại.
Cuối cùng, hoàn toàn lui về trong Lan Thủy Kiếm của Tiêu Y.
Mà trên Lan Thủy kiếm, một người nho nhỏ mặc váy dài màu lam xuất hiện.
Người nhỏ nọ nhắm hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài màu đen đón gió bay bay. Nàng từ từ mở mắt, ánh mắt lóe lên một tia quang mang giảo hoạt.
Nàng nhảy lên một cái, hóa thành một tia chớp màu xanh lam, lao thẳng về phía Toàn Hương Hàn.
Hào quang màu xanh lam hiện lên, bộc phát ra kiếm ý, dường như có tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai mọi người.
Cảm giác nguy hiểm lập tức xộc lên thẳng trên đầu.
Toàn Hương Hàn kinh hãi, cảm giác này giống như khi hồi bé nàng ta vụng trộm ra ngoài chơi gặp phải thiên địch vậy.
Thân ảnh màu lam như thiểm điện, cho dù là Toàn Hương Hàn cũng không bắt được. Theo bản năng, nàng ta điều động linh lực của mình, bộc phát ra một cỗ khí lãng cường đại, đồng thời còn hình thành một tầng hộ thuần trên người mình.
Đối mặt với kẻ địch không biết rõ, không nghi ngờ gì đây chính là cách làm tốt nhất.
Cho nên, mặc lên một tầng hộ thuẫn bằng linh khí như con rùa đen vần hơn.
Toàn Hương Hàn bình tính lại, đồng thời cười lạnh khinh thường.
Kiếm ý lăng lệ thì làm sao? Nàng ta là Luyện Hư kỳ, không phải sợ. Dù đối phương có là Hóa Thần kỳ cũng chỉ là một con giun con dế mà thôi.
Nghĩ tới đây, Toàn Hương Hàn lại càng thả lòng, âm thầm xem thường.
Mặc Trường Dạ che mặt mình, hít hơi lạnh, nhìn Tiêu Y dám ra tay với Toàn Hương Hàn thì không nhịn được mà cười lạnh liên tục: “Muốn chết!"
Ăn gan hùm tim báo rồi sao? Chỉ một Hóa Thần kỳ mà còn dám ra tay với Luyện Hư kỳ. Không khác gì một đứa trẻ gây phiền phức với người lớn chứ?
Một khắc sau, một đinh vang lên thật nhẹ như tiếng vỡ vụn, Toàn Hương Hàn hoảng sợ phát hiện ra hộ thuần linh lực của mình lại vỡ.
Chát!
Lại một tiếng vỡ thanh thúy vang lên.
Người tí hon kia vung một bàn tay lên vả vào mặt Toàn Hương Hàn.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Toàn Hương Hàn không những sưng đỏ lên, thậm chí còn xuất hiện những vết thương thật nhỏ rỉ ra máu tươi.
Kiếm linh tự tỏa hào quang. Mọi người hoa cả mắt, người tí hon lại một lần nữa quay lại trên Lan Thủy kiếm.
Nàng lệch đầu, nhìn sang Tiêu Y, sau đó cười hì hì lên tiếng chào: “Chủ nhân!”
Bên này Tiêu Y kinh hỉ vô cùng.
Cuối cùng kiếm linh của mình đã ra đời rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận