Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1130: Đây là chuyện mà hắn có thể làm sao?

Chương 1130: Đây là chuyện mà hắn có thể làm sao?Chương 1130: Đây là chuyện mà hắn có thể làm sao?
Kế Ngôn lại lắc đầu.
"Đúng là có hơi dài."
Tiêu Y chỉ muốn tự tát mình một cái. Mình thèm đòn rồi à?
Đại sư huynh và Nhị sư huynh cùng mặc một cái quần!
Tiêu Y cười cười làm lành, đổi sách lược nghiêm túc nói: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh, hai người yên tâm đi, muội sẽ nghiêm túc tu luyện sớm ngày đột phá."
Kế Ngôn giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại dùng tay làm kiếm.
Tiêu Y lại càng tái mét, đang định nói gì đó Kế Ngôn đã ra tay.
Một cỗ kiếm ý chui vào trong cơ thể nàng. Cảm giác quen thuộc kia lại quay lại, mà lần này còn mạnh mẽ hơn cả lần trước.
Uy lực nó bộc phát ra cũng càng mạnh hơn, Tiêu Y chỉ có thể vận chuyển sức mạnh của mình ngăn cản cỗ kiếm ý trong cơ thể mình kia.
Sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi rịn lấm tấm trên trán, cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
Lữ Thiếu Khanh cười nói với Tiêu Y: "Muốn khóc sao? Muốn khóc thì khóc đi, không thì cũng mở miệng nói vài câu đi, Đại sư huynh của muội sẽ không so đo với muội."
Vốn Tiêu Y không định khóc, nhưng nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy, nàng không nhịn được mà ứa nước mắt.
Không phải thương tâm, mà là tức giận. Nhị sư huynh quá đáng ghét mà. Nàng nhịn không được mà mắng: "Nhị, Nhị sư huynh, huynh, hỗn đản!"
"Phản rồi!" Lữ Thiếu Khanh giận dữ: "Ta bảo muội mắng Đại sư huynh, không phải mắt tai"
"Không được!" Có vẻ Lữ Thiếu Khanh giận lắm rồi, mắng Tiêu Y: "Ta sẽ ném muội xuống dưới. Bình thường Nhị sư huynh ta đối với muội quá tốt rồi, đến mức muội không biết tôn trọng ta."
Tiêu Y chớp chớp mắt to, nhìn Lữ Thiếu Khanh, khẳng định không tin.
Nhị sư huynh chỉ đang đùa thôi.
Đúng vậy, mình đến thế này rồi mà còn cố ý đùa mình nữa.
Tiêu Y nghĩ vậy, nàng không cho rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ vứt mình xuống thuyền thật. Nhưng một khắc sau, nàng chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh vung tay phải lên, rồi cảm thấy một sức mạnh nào đó nâng mình lên trời.
Tiêu Y hơi hồi hộp, luống cuống.
"Nhị, Nhị sư huynh!”
Không thể nào, chẳng lẽ Nhị sư huynh thật sự coi mình là gánh nặng muốn vứt đi sao?
Không được, Nhị sư huynh, muội, muội sai rồi.
Nhị sư huynh, tha mạng đi mà.
Tiêu Y còn muốn gào lên cầu xin tha thứ, tiếc rằng đã muộn, nàng đã bay lên không, vèo ra ngoài thuyền.
"Đệ muốn làm gì?" Kế Ngôn thấy Tiêu Y bị ném ra khỏi thuyền cũng không ra tay ngăn cản, chỉ tò mò hỏi.
Lữ Thiếu Khanh làm việc đều có nguyên nhân, nên Đại sư huynh luôn giữ vững lòng tin vào hăn.
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, nghiêm túc nói: "Nói rồi, nha đầu này quá khinh người, lại dám măng ta. Bỏ đi bỏ đi."
"Ai thích nhặt thì nhặt."
Kế Ngôn cười ha hả, xoay người đi chỗ khác, định ngồi xuống. Lữ Thiếu Khanh đã nói ra thì nhất định là giả.
Lữ Thiếu Khanh rống lên: "Làm cái gì? Xuống đi! Ta ngứa mắt với huynh lâu lắm rồi đấy. Xuống đi, xuống cả đi cho tai"
Hắn vừa nói vừa thuận tay ném cả Đại Bạch Tiểu Bạch xuống.
Kế Ngôn nhìn thấy bèn hỏi: "Dừng lại ở đây à?"
Lữ Thiếu Khanh thu phi thuyền lại, nhì xung quanh thở dài trả lời: "Đúng vậy, ở lại đây một thời gian ngắn rồi tính tiếp."
"Thí thần cứt chó gì đó, không có tí lợi ích nào. Phiền chết đi!"
Cấm chế trong cơ thể Dận Khuyết ngăn cản hắn ta không được bao lâu, tối đa cũng chỉ có mấy ngày, mấy hôm nữa thế nào hắn ta cũng sẽ đuổi theo.
Không thể đánh chết Dận Khuyết được, chỉ có thể trốn đi để cho hắn ta đi lên trước.
Kế Ngôn trợn mắt.
Hắn ta không ý kiến gì, những chuyện này cứ theo Lữ Thiếu Khanh quyết định là được.
Tiêu Y vừa bị ném xuống, hoa chân múa tay mới rơi xuống đất được an toàn, vừa ngẩng đầu lên lại càng bối rối hơn.
Không thấy phi thuyền đâu nữa.
Lần này Tiêu Y bị dọa sợ dựng tóc gáy. Nhị sư huynh làm thật à?
"Đừng mà, Nhị sư huynh, không được bỏ muội lại!"
Trong lòng hoảng loạn lắm rồi, lại thêm cỗ kiếm ý Kế Ngôn để lại trong cơ thể không ngừng bộc phát, Tiêu Y nhăn nhó đau khổ kêu toáng lên.
"Muội ở đây gào quỷ gì đấy?"
Nhưng Tiêu Y vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều từ trên trời đáp xuống.
Thấy hai người xuất hiện, trái tim Tiêu Y đã nằm lại trong ngực.
Nàng võ ngực, thở dài một hơi. Dọa chết người.
"Nhị sư huynh, huynh, huynh quá đáng ghét!" Tiêu Y nhịn không được mà oán trách. Nào có ai dọa sư muội như thế bao giờ không? Gan cũng bị nhỏ lại một vòng rồi.
Lữ Thiếu Khanh nhéo nhéo mũi, cực kỳ ghét bỏ nói: "Đây chỉ là diễn thử, sớm muộn gì cũng sẽ ném muội đi."
"Hà hà."
Tiêu Y không hề lo lắng chút nào.
Nói cho cùng, đây cũng là Nhị sư huynh ác khẩu thôi.
"Chờ ở đây, tu luyện cho đàng hoàng cho ta. Chừng nào muội đột phá chúng ta lại lên đường."
"Ta dựng ổ chó ở đây, phải thật kín đáo, đừng có để tên tiểu quỷ nào phát hiện ra."
"Mèo ngốc, khỉ ngốc, đến đào hang cho ta, ta muốn ngủ đông."
"Đồ, đồ hỗn đản đáng chết."
Dận Khuyết sưng mặt sưng mũi đứng lên. Hắn ta bị ném xuống, bất ngờ không kịp chuẩn bị nên đầu đập xuống đất trước, nếu không phải thân thể Nguyên Anh rất mạnh mẽ thì cú va chạm vừa rồi đủ để hắn ta gãy cổ.
Dù không ảnh hưởng gì đến tính mạng, nhưng cũng đủ để cho hắn ta chật vật vô cùng.
Dận Khuyết bò dậy, nhìn phi thuyền đi xa, tức giận muốn nghiến nát hai hàm răng.
Ngọn tức giận thiêu hắn ta hận muốn phát điên, chỉ hận không thể hủy diệt thế giới này hoàn toàn.
Đây là cơn phẫn nộ vì bị lừa gạt, là lửa giận vì bị bốn cợt.
Đây là chuyện mà hắn có thể làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận