Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1652

Chương 1652Chương 1652
Ngu Sưởng thở dài một tiếng: "Sỉ nhục của môn phái mài!"
"Ta vừa trở về liền nghe thấy có người đang nói xấu ta." Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, tiếp theo hắn xuất hiện trước mặt ba người Ngu Sưởng.
Ba người Ngu Sưởng vui mừng: "Tiểu tử, ngươi không sao chứ?"
Mặc dù là hận đến nghiến răng, nhưng ba người vẫn lập tức quan tâm Lữ Thiếu Khanh.
"Bị thương rất nghiêm trọng." Lữ Thiếu Khanh thở dài ôm ngực nói: "Không có mấy ngàn vạn viên linh thạch, tim đã bị thương rất mạnh, quay về còn nghe thấy mọi người nói xấu ta, trái tim này, càng bị đả kích." "Chưởng môn, người không cho con một trăm triệu linh thạch, trái tim tổn thương của con cả đời cũng không thể khỏe lại được."
"Ta muốn chết ngươi." Ngu Sưởng đau đầu, cái tiểu tử khốn kiếp, ông ta quát lớn: "Nói thật cho ta."
"Bị thương rồi, nhưng không chết được." Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, chút tổn thương ấy với hắn mà nói chẳng đáng là gì.
Sau đó hắn nghiêm túc nói với ba người Ngu Sưởng: "Chưởng môn, hai vị sư bá, trở về dân người lên đường đi."
"Lên đường? Đi đâu?”
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến ba người trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.
"Quy Nguyên Các, còn có thể là nơi nào nữa?" Lữ Thiếu Khanh không kìm được lo lắng: "Mọi người tốt xấu gì cũng là ban lãnh đạo của Lăng Tiêu Phái, phản ứng chậm chạp như vậy, môn phái sao phát triển được."
"Sào Diễn bị ta xử lý, chờ lát nữa ta cùng tổ sư liên thủ giết chết Hề Ung, lúc này không cùng lúc tấn công một đợt mạnh mẽ thì đợi khi nào mới tấn công sang?"
"Nhân lúc hắn bệnh đòi mạng hắn, nhân lúc này đi diệt Quy Nguyên Các đi."
Ba người Ngu Sưởng kinh hãi, Sào Diễn chết rồi?
Thật đáng mừng.
Nhưng cùng lúc đó, bọn hắn cũng kinh hãi vì sự cường đại của Lữ Thiếu Khanh.
Có thể làm thịt Sào Diễn, còn có thể lực đối kháng với Hóa Thần hậu kỳ Hề Ung lâu như vậy. "Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là cảnh giới gi?
Vấn đề này lại một lần nữa bị nhắc đến.
Lữ Thiếu Khanh rất cạn lời: : "Này này, các ngươi chú ý sai trọng điểm rồi, tranh thủ thời gian tiêu diệt Quy Nguyên Các mới là trọng điểm."
Cảnh giới cái gì đó đừng nhắc đến nữa, để tránh hù dọa bọn hắn.
Dù sao đây là ban lãnh đạo, năng lực chịu đựng hơi kém, lỡ như điên mất, chẳng lẽ bắt mình đi chống đỡ sao?
Vẫn nên từ bỏ thì hơn.
"Ngoan, mau trở về, mang theo đại quân tấn công, một đợt xong việc."
Nhìn Lữ Thiếu Khanh dỗ mình như dỗ trẻ con, Ngu Sưởng lại không kìm được chửi mẹ: "Xéo đi, không cần đến ngươi dạy cho chúng ta làm việc như thế nào."
Đúng là đáng ghét.
Tấn công một đợt, tấn công một đợt, thật sự là bị hắn ép phải tấn công một đợt, tức chết bản chưởng môn.
"Đúng, đúng, nhanh đi về, dẫn người đi đi" Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đâu như người lớn dỗ dành trẻ con.
Hành động của Lữ Thiếu Khanh khiến ba người Ngu Sưởng giận đến mức nghiến răng, Thái Mân bên cạnh nhìn đến ngây người.
Đây chính là Lữ sư huynh sao?
Cùng chưởng môn, phong chủ nghiêm khắc chuyện trò vui vẻ, tựa như tương giao ngang hàng.
Quả nhiên quá lợi hại.
Thái Mân không kìm được thấp giọng hỏi: "Doãn Kỳ sư tỷ, Lữ sư huynh vẫn luôn như vậy sao?"
Doãn Kỳ thở dài: "Đúng, vẫn luôn như vậy."
"Nhưng mà, cũng chỉ có hắn có thể như vậy, người khác không được."
"Quá lợi hại!" Trong mắt Thái Mân lộ ra tia sùng bái.
Cơ Bành Việt hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, hết thảy mọi việc đều nằm trong kế hoạch của ngươi sao?"
"Không có." Lữ Thiếu Khanh nhún vai phủ nhận: "Ta chỉ đến thành Thiên Phỉ chơi, đám cháu trai Quy Nguyên Các này không để ý võ đức đến khi dễ ta"
"Ta không còn cách nào khác chỉ có thể đi tìm tổ sư làm chỗ dựa cho ta."
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không chân thực. Tiêu Sấm mắng: "Đã đến lúc này rồi, còn ở nơi này lừa gạt chúng ta?"
"Được rồi, được rồi." Lữ Thiếu Khanh thừa nhận: "Là kế hoạch của ta, dù sao cũng đã thế này rồi, các vị không định trừng trị ta đấy chứ?"
Ngu Sưởng rất trực tiếp thừa nhận nói: "Ta định."
Đáng tiếc, ông ta không làm được.
Nhìn dáng vẻ cười hì hì của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Ngu Sưởng bỗng nhiên sinh ra mấy phần vui mừng, không kìm được cảm thán: "Tương lai Lăng Tiêu Phái, dựa vào các ngươi."
Lữ Thiếu Khanh vội vàng hét lại: "Đừng, chưởng môn, đây là chuyện của người, đừng mong đẩy cho con."
Nói đùa, vị trí chưởng môn rách kia, ai thích thì làm đi. Không thấy chưởng môn ngày nào cũng cau mày à, chức vị chưởng môn này chắc chắn không dễ ngồi, ta vẫn nên miễn đi.
"Mau trở về mang người đến, ta đi giúp tổ sư giết chết lão già kia."
Trốn, trốn thôi.
"Kha Hồng, ngươi tự tìm đường chết, chẳng trách người khác!"
"Hôm nay ta sẽ triệt để nhổ tận gốc Lăng Tiêu Phái các ngươi."
Trên bầu trời, giọng Hề Ung vang vọng chân trời, như hàn phong lạnh lẽo gào thét tới.
"Hề Ung, Quy Nguyên Các các ngươi làm việc hèn hạ, có tặc tâm không tắt với Lăng Tiêu Phái ta, nếu đã vậy, các ngươi biến mất đi!"
Hai người Kha Hồng cùng Hề Ung không ngừng giao thủ, hai người ai nấy trong tay cầm một thanh trường kiếm, kiếm khí tung hoành, kiếm ý bắn tung toé, sức mạnh cường đại không ngừng va chạm, bầu trời vỡ vụn, đại địa băng liệt.
Hai người đều là kiếm tu, bọn hắn cảnh giới Hóa Thần, một kiếm đã có thể chém bay sơn hà.
Mỗi một lần xuất kiếm, đại địa run rẩy, mặt đất lưu lại từng vết kiếm sâu không thấy đáy.
Hai người đều biết đối phương không dễ chọc, mỗi một lần xuất thủ gần như đều dốc hết toàn lực.
Hề Ung tu vi cao, cảnh giới đè ép Kha Hồng một bậc, thiên phú cũng mạnh hơn Kha Hồng.
Nhưng Kha Hồng trấn thủ hung địa động thiên hơn ngàn năm, cùng quái vật màu đen giao chiến vô số, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, một trăm Hề Ung thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp.
Hai người đối đầu, có thể nói kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài, đánh cho thiên băng địa liệt, hôn thiên ám địa, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Linh khí trong phạm vi ngàn dặm, vạn dặm bị hai người điên cuồng hấp thu, gào thét lao đến, uy áp cường đại khiến trời đất run rẩy, mặt trời trên coa cũng vì vậy mà ảm đạm.
Trong phạm vi giao thủ của hai người đã trở thành cấm địa tuyệt đối.
Cho dù là Nguyên Anh bị cuốn vào cũng bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Chiến đấu của Hóa Thần khiến chung quanh trở thành phế tích, sơn phong, đại địa, cây cối, cự thạch các loại đều hóa thành tro tàn trong lúc hai người giao thủ. Chương 1653
Lữ Thiếu Khanh đi đến gần nhưng hắn cách ở xa xa, đè thấp khí tức của mình len lén trốn ở một bên.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xổm ở trên một thân cây, móc linh đậu trong trữ vật giới chỉ ra, nhai lẹp bẹp như người xem kịch.
Vừa nhai linh đậu vừa bình luận.
"Tổ sư ngầu thật, nếu không bị hung địa động thiên liên lụy, có lẽ ông ấy tiến vào Luyện Hư kỳ lâu rồi."
"Tiến vào Luyện Hư kỳ, làm gì đến phiên lão già Hề Ung này ở đây nhảy nhót?"
Vừa mới nói xong liền nhìn thấy Hề Ung vung một kiếm, chen vào kế hở để lại một kiếm trên người Kha Hồng. Lữ Thiếu Khanh không kìm được chậc chậc tán thưởng: "Ôi, lão già Hề Ung thực lực rất mạnh nha, thế mà có thể khiến tổ sư phải chịu thiệt rồi."
"Ừm, Hóa Thần cảnh giới tâng chín đều rất ngâu."
Sau khi nói xong, cảm thấy có vẻ như đang cổ vũ uy phong có kẻ muốn diệt mình, lúc này liền phun xác linh đậu trong miệng ra: "Phì, ngầu cái quái gì?"
"Nếu thật sự liều mạng, ta cũng có thể đánh chết lão già Hề Ung, lão ta ngoài tự bạo thì thật sự không thể làm gì được ta."
Lời này của Lữ Thiếu Khanh nghe thì rất phách lối nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, nếu thật sự liều mạng hắn chắc chắn giết được Hề Ung.
Chỉ có điều sẽ phải trả cái giá hơi lớn, không cẩn thận, hắn có khả năng cũng tèo.
Sau khi lầm bầm vài tiếng, Kha Hồng xa xa trở tay một kích đánh bay Hề Ủng.
Lữ Thiếu Khanh không kìm được võ tay: "Ôi, ngầu lòi, tổ sư uy vũ!"
"Quả nhiên là tổ sư, lại còn cố ý lộ ra sơ hở, ta cũng không phát hiện, gừng càng già càng cay."
"Tổ sư cố lên, đánh cho hắn gần chết là được, còn lại để con thu thập."
Trận đại chiến giữa hai người Kha Hồng và Hề Ung vừa chiến đã vài ngày, Lữ Thiếu Khanh ở đây vừa xem vừa ngáp.
Cốt truyện của hai người Kha Hồng và Hề Ung đều bình thường, chênh lệch giữa hai người chỉ là một cảnh giới nhỏ, thực lực không cách biệt mấy, hai bên đều có những tuyệt chiêu át chủ bài. Cho nên, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Hai bên đánh nhau lâu như vậy, trên người đều có thương tích đối phương lưu lại, hai bên phương tiêu hao rất lớn, đã bắt đầu suy yếu.
Nhưng mà, hai người đều không có ý định dừng tay.
Bởi vì bọn hắn biết, đến nước này rồi, không ai có thể lùi bước, vừa lùi bước, thở ra một hơi là sẽ bị đánh bại.
Tiếp tục, hai người sẽ chỉ lưỡng bại câu thương.
Bỗng nhiên, Hề Ung hét lớn một tiếng, âm thanh theo công kích của lão ta vang vọng đất trời: "Kha Hồng, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được ta sao?"
Hề Ung vô cùng khí thế, uy phong lãm liệt, nhưng sự suy yếu trong giọng nói thì không thể che giấu được. Kha Hồng nhàn nhạt đáp lại: "Đánh tới cuối cùng, chẳng phải sẽ biết thôi sao?"
"Hừ.' Hề Ung tiếp tục lạnh lùng quát: "Cảnh giới của ta mạnh hơn ngươi, đánh tới cuối cùng, nhất định là ngươi kiệt lực mà chết."
"Thử một chút đi!"
Kha Hồng vẫn ngữ khí bình thản, †âm cảnh không chút ba động.
Đến cảnh giới của ông sẽ có một quả tim cứng rắn như bàn thạch, sẽ không dễ bị người ta ảnh hưởng.
Lữ Thiếu Khanh xem Thiên Cơ Bài ở phía xa thu Thiên Cơ Bài lại, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía chiến trường.
Hắn rất nhanh liền suy đoán ra ý đồ của Hề Ung: "Lão già Hề Ung này định dùng miệng công kích tổ sư, muốn dao động tổ sư à?" "Ngây thơ!"
Nơi xa, giọng Hề Ung tiếp tục vang lên, tựa hồ đúng như suy đoán của Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi ở đây đánh với ta lưỡng bại câu thương, đồ nhi của ta một khi khôi phục, kết cục của ngươi vẫn khó thoát khỏi cái chết."
Hề Ung có Sào Diễn, Kha Hồng dĩ nhiên cũng có Lữ Thiếu Khanh.
"Sào Diễn cũng không phải là đối thủ của đồ tôn kia của ta, khi đó ngươi cảm thấy ai sẽ tới trước?"
Đối chọi gay gắt, Kha Hồng cũng không yếu.
Một câu khiến trong đầu Hề Ung xuất hiện bóng dáng Lữ Thiếu Khanh, tà hỏa từ từ bốc lên, tên tiểu khốn kiếp quá đáng ghét.
Lão ta cắn răng, cười lạnh một tiếng: "Ngươi không phát hiện kẻ ngươi gọi là đồ tôn kia đã bị đồ nhi ta lặng lẽ đi theo sao?"
"Hắn bị thương trong tay ta, ngươi cảm thấy hắn có thể đào thoát khỏi tay đồ nhỉ ta sao?"
"Giờ này, chắc hắn đã đi đầu thai rồi nhỉ? Ha ha."
Giờ khắc này, lời của Hề Ung cuối cùng cũng có tác dụng, Kha Hồng trong lòng run lên.
Lữ Thiếu Khanh xảy ra ngoài ý muốn, hẳn nguy hiểm, Lăng Tiêu phái cũng gặp nguy hiểm.
Kha Hồng bên này trong lòng có lo lắng, động tác trì trệ một chút.
Hề Ung lập tức tìm được cơ hội, cấp tốc xuất kiếm.
Kiếm quang tựa như rắn độc lăng không đánh tới, kiếm ý tựa như răng độc, hung hăng leo lên trên.
"Phập!"
Kiếm quang xuyên thấu cơ thể Kha Hồng, cuối cùng phản ứng của Kha Hồng chậm một bước, lại một lần nữa chịu thiệt.
Nhưng Kha Hồng dù sao cũng là Kha Hồng, thời gian dài chiến đấu với quái vật khiến ông sớm đã có phản ứng bản năng.
Gần như trong một nháy mắt bị thương, ông lập tức phản kích.
Kiếm khí bén nhọn tựa như tia chớp đánh úp về phía Hề Ung, Hề Ung không ngờ Kha Hồng sẽ phản kích nhanh như vậy, cũng trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị trúng một kích của Kha Hồng, máu tươi vẩy ra.
Hai người một nháy mắt đã lưỡng bại câu thương. Tuy nhiên thương thế của Kha Hồng cuối cùng vẫn nghiêm trọng hơn rất nhiều, dưới sự công kích của Hề Ung trên cơ bản đã đánh mất sức chiến đấu.
Còn Hề Ung, chí ít vẫn còn năng lực hành động.
"Ha ha." Hề Ung cười đắc ý: "Ta thăng, Lăng Tiêu phái, sẽ trở thành lịch sử "
Hề Ung dính máu tươi râu ria run lên một cái, hiện tại tâm tình lão ta vô cùng kích động.
Đánh mấy ngày, cuối cùng phân thắng bại rồi.
Là lão ta cười đến cuối cùng.
Hề Ung cười đắc ý, trong ánh mắt dữ tợn mang theo hận ý thật sâu: "Giết ngươi, Lăng Tiêu phái từ đây có thể xoá tên." Không có Kha Hồng tọa trấn, còn có ai có thể ngăn cản được lão ta?
Hề Ung gần như đã nhìn thấy tương lai Quy Nguyên Các độc chiếm Tề Châu.
Tương lai, Quy Nguyên Các sẽ trở nên cường đại hơn, tài nguyên liên tục không ngừng cũng sẽ khiến lão ta tiến thêm một bước.
Tương lai sáng lạn!
Ha hai
Bạn cần đăng nhập để bình luận