Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1245: Gõ cửa không có phản ứng

Chương 1245: Gõ cửa không có phản ứngChương 1245: Gõ cửa không có phản ứng
"Mộc công tử, Ti Tiên, Tả Điệp cầu kiến." Tương Ti Tiên ở bên ngoài hô to một tiếng.
Nhưng mà, vẫn không có động tĩnh.
Giống như âm thanh không truyền vào được bên trong vậy.
Tương T¡ Tiên lại hô vài tiếng, kết quả vẫn như vậy.
Tương Ti Tiên cùng Tả Điệp bốn mắt nhìn nhau, hai mặt nhìn nhau.
Tả Điệp thậm chí nghiêm túc nói: "Ta tận mắt thấy bọn hắn tiến vào."
Tương T¡ Tiên càng them cạn lời, Lữ Thiếu Khanh định ngay cả nàng ta cũng không gặp sao?
Nàng ta chỉ có thể hô: "Mộc công tử, gia gia của ta muốn gặp ngươi."
"Ngươi không đi, hắn chỉ có thể tự mình đến gặp ngươi."
Vẫn không có động tĩnh.
Tương Ti Tiên hoàn toàn bó tay rồi.
Nhắc đến gia gia, hắn còn không sợ rồi?
Tả Điệp cũng tức giận, cố ý à?
Khẳng định là cố ý!
Nàng ta nói với Tương T¡ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, chi bằng chúng ta trực tiếp tiến vào đi."
Tương T¡ Tiên lắc đầu, đây không phải biện pháp gì tốt.
Nơi này mặc dù là thuộc về tổ chức Thí Thần, nhưng đã tạm thời sắp xếp cho Lữ Thiếu Khanh bọn hắn ở.
Lữ Thiếu Khanh bọn hắn tạm thời là chủ nhân nơi này, tự tiện xông vào, không lễ phép không nói, vạn nhất chọc giận Lữ Thiếu Khanh, sẽ càng thêm phiền phức.
Hiện tại Lữ Thiếu Khanh cùng Tương Quỳ đã đối đầu với nhau, Tương Tỉ Tiên không muốn mọi chuyện phức tạp hơn, sẽ càng thêm phiền phức.
Tả Điệp liền nói: "Vậy chúng ta không cách nào vào, không gặp được bọn hắn thì phải làm như thế nào?"
Tương Tỉ Tiên rất nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khác, lần này nàng ta lớn tiếng kêu to lần nữa: "Kế công tử, Tỉ Tiên cầu kiến."
Tả Điệp trừng to mắt, cái này có thể được không?
Ngày đó Kế Ngôn một kiếm bổ sáu Nguyên Anh kỳ khiến người ở tổ chức Thí Thần nhìn thấy được sự lợi hại của Kế Ngôn, từ đó trong lòng Tả Điệp đã vô thức cất Kế Ngôn ở vị trí cao vô hạn, địa vị tương đương với sư phụ mình.
Đó là tồn tại kính nhi viễn chi, cao cao tại thượng, không gần khói lửa nhân gian.
So với Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh mới giống người thế gian.
Cho nên, Tả Điệp tới đây căn bản không muốn làm phiền Kế Ngôn.
Gọi Kế Ngôn mở cửa gì đó chưa từng nghĩ đến.
Cao thủ tuyệt đỉnh bậc này mở cửa cho mình, mình còn chưa có mặt mũi lớn đến như vậy.
Trên thực tế Tương Tỉ Tiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng đến lúc này, nàng ta cũng hết cách rồi.
Chỉ có thể ký thác hi vọng lên người Kế Ngôn. Sau khi Tương T¡ Tiên gọi xong, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Ngay vào lúc lần này Tương T¡ Tiên định ra về tay trắng thì cửa được mở ra.
Một tiếng kếo kẹt, từ bên trong mở ra.
Tương Tỉ Tiên và Tả Điệp vui mừng, vẫn là sư huynh hiểu chuyện.
Tương Ti Tiên cùng Tả Điệp tiến đến, vừa vào cửa liền thấy Kế Ngôn ngồi trên tàng cây, hai người vội vàng hành lễ.
"Gặp qua Kế công tử!"
Kế Ngôn khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Ánh mắt vượt qua Kế Ngôn, Tương T¡ Tiên cùng Tả Điệp thấy được Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nằm tại trên nóc nhà, gối lên hai tay, nhắm mắt lại, phơi năng, thoạt nhìn như là đang ngủ.
Dưới đình nghỉ mát, Tiêu Y đội tiểu Hắc trên đầu, cúi đầu múa bút thành văn, đang viết cái gì.
Tương Tỉ Tiên đi vào phòng ở trước mặt, cười hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, là trong phòng ở không thoải mái sao?"
"Hay ghét bỏ nơi ta sắp xếp không thích hợp?"
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ ngồi xuống, chỉ vào Kế Ngôn phân hận mắng lên: "Phản đồ!"
"Thấy sắc là sáng mắt, quay về ta sẽ bảo sư phụ tìm vợ cho huynh."
Sau đó dứt khoát hỏi Tương Tỉ Tiên cùng Tả Điệp: "Các ngươi có muốn làm vợ huynh ấy không?"
Những lời này khiến Tương Tư Tiên và Tả Điệp xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Tả Điệp to gan hơn một chút, ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng noãn, hỏ: "Ta đồng ý, Kế công tử có đồng ý không?"
"Không đồng ý!" Lữ Thiếu Khanh quả quyết trả lời khiến Tả Điệp sửng sốt.
Chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh đánh giá nàng ta một phen, rất là ghét bỏ: "Ngươi quá yếu, sư huynh ta không thích."
"Sư huynh ta thích người mạnh hơn hẳn ta, tốt nhất có thể áp chế được hắn ta
"Hơn nữa, ngươi cũng không tính là xinh đẹp."
Tả Điệp vừa tức vừa xấu hổ, nói chuyện quá khinh người.
Ở chỗ tổ chức này, người theo đuổi ta rất nhiều, đồng loạt xông lên đều có thể đè chết Tế Thần. Tương Tư Tiên giậm chân, vừa tức vừa xấu hổ: "Mộc công tử, ngươi đừng nói giỡn, ta có chính sự muốn nói với ngươi."
"Chính sự? Chính sự gì?" Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: "Các ngươi quấy rây †a ngủ, không biết xấu hổ sao?"
Tương Tư Tiên cắn răng: "Mộc công tử, gia gia ta muốn gặp ngươi."
Lữ Thiếu Khanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thốt ra, quyết đoán từ chối: "Ông ta nói gặp là gặp sao? Ta là triệu hoán thú của ông ta sao?”
"Không gặp, nếu ông ta muốn gặp ta thì bảo ông ta tự mình tới đi."
Tương Tư Tiên không ngờ giọng Lữ Thiếu Khanh lại kiên định như thế, nàng †a sửng sốt một chút, sau đó cười khổ.
Muốn đánh đến cùng sao? "Mộc công tử, có thể cho gia gia ta một chút mặt mũi được không?”
Đây coi như là Tương Tư Tiên cầu xin.
Bởi vì thân phận Lữ Thiếu Khanh đặc biệt, đến lúc đó nếu đánh đến cùng, Tương Quỳ có lẽ còn phải ôm hắn.
Mà nếu đánh đến cùng, mặt mũi Tương Quỳ liền khó coi.
"Ai, ai..." Lữ Thiếu Khanh vội vàng ngăn cản lời này của Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, lời này của tỷ có ý gì?"
"Nói giống như ta không nể mặt Đại trưởng lão vậy? Cơm có thể ăn bậy, con có thể ngâm bậy, nhưng không thể nói lung tung."
"Ta nói rồi, ta là người lễ phép nhất, kính già yêu trẻ, biết chọn người để đánh, đã khắc vào trong xương cốt rồi." "Ta không nể mặt ai, cũng không dám không nể mặt Đại trưởng lão, ta tôn kính Đại trưởng lão nhất."
Tả Điệp nhịn không được, vừa nhìn đã biết là ngươi đang nói hươu nói vượn.
Nàng ta kêu lên: "Khoác lác, ngươi đang nói hươu nói vượn."
Ngươi kính già yêu trẻ?
Ngươi biết lễ phép sap?
Sao ta không thấy được?
Lữ Thiếu Khanh đứng từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt nhìn Tả Điệp: "Ngươi có ý kiến gì?"
Tả Điệp thở phì phò nói: "Ta gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ngươi thốt lên một tiếng, ngươi gọi cái này là có lễ phép sao?"
Lữ Thiếu Khanh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đối với tay sai gian tế, không đáng để ta đối xử lễ phép."
Tay sai?
Gian tế?
Tả Điệp suýt chút nữa bị tức chết, ta thành tay sai gian tế từ bao giờ?
Sao ta lại không biết chứ? Chương 1246: Ta có chính sự muốn làm
Tương Tư Tiên hiểu ý Lữ Thiếu Khanh, nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, là ta mời Tiểu Điệp muội muội ra mặt ngăn cản các ngươi tiếp tục tỷ thí"
"Dận đại ca tìm các ngươi, không liên quan đến gia gia."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, nghiêm túc nói: "Biết, ta hiểu, không sao, ta hiểu, ta hiểu mà"
Lữ Thiếu Khanh làm bộ mọi chuyện đều hiểu khiến Tương Tư Tiên buồn bực.
Nàng ta cũng biết mình đuối lý, vội vàng nói sang chuyện khác: "Mộc công tử, thực ra ngươi và gia gia không cần nháo thành như vậy." Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc nói: "Ai náo loạn với ông ta? Ông ta là người ta tôn kính nhất, sao lại náo loạn với ông ta chứ?"
Tả Điệp không phục: "Ngươi không nháo? Vậy tại sao ngươi đóng cửa? Tại sao không muốn đi gặp Đại trưởng lão?"
"Ngươi chắc chắn có ý kiến với Đại trưởng lão."
"Cô nàng, ngươi đừng nói hươu nói vượn." Lữ Thiếu Khanh tức giận bất bình: "Ta không có cách nào đi ra."
"Thứ nhất, ngươi xem, ta bị Đại trưởng lão đánh bị thương, không leo được núi, khụ khụ..."
Tiếng ho khan này khiến Tương Tư Tiên và Tả Điệp suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Nhất định là giả bộ, nửa ngày không thấy ho khan, vừa nói mình bị thương liền ho khan.
Hơn nữa còn trung khí mười phần, không có chút dáng vẻ bị thương nào.
"Đương nhiên, nếu như Đại trưởng lão nhất định muốn ta đi lên, cho dù ta phải kéo tấm thân tàn phế, bò cũng phải bò đến trước mặt Đại trưởng lão, nghe Đại trưởng lão dạy bảo."
"Nhưng mà, ta còn có chuyện quan trọng hơn không đi được."
"Chuyện quan trọng gì?" Tả Điệp không tin, trên mặt trái xoan tràn đầy ý chắc chắn ngươi đang đùa ta.
Vẻ mặt Tương Tư Tiên không kém bao nhiêu, không tin Lữ Thiếu Khanh còn có chuyện gì quan trọng.
Tương Tư Tiên suy nghĩ một chút, suy đoán nói: "Chẳng lẽ chuyện quan trọng mà Mộc công tử ngươi nói đến, là, ngủ?" Đi theo Lữ Thiếu Khanh cả đoạn đường, Tương Tư Tiên phát hiện, Lữ Thiếu Khanh không chăm chỉ tu luyện như Kế Ngôn.
Trên đường gần như đều là nằm, cho dù là lúc ngồi cũng phải tìm chỗ dựa vào, ăn chút linh đậu còn muốn sư muội lột, thật là lười biếng.
Từ treo ở bên miệng nhiều nhất cũng là hai chữ ngủ.
Trong mắt Tương Tư Tiên, chuyện quan trọng trong miệng Lữ Thiếu Khanh không chừng chính là ngủ.
Lữ Thiếu Khanh hết chỗ nói: "Tư Tiên tỷ tỷ, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, ta chính là người như vậy sao?”
"Ngủ? Con người ta là chăm chỉ nhất, chuyện ngủ gì gì đó, không tồn tại."
Không tồn tại sao? Vậy lúc chúng ta bước vào, ngươi nằm trên nóc nhà làm gì đấy?
Không phải phơi nắng ngủ sao?
Coi chúng ta là đồ ngu sao?
Tương Tư Tiên và Tả Điệp thầm chửi bới trong lòng, da mặt người này cũng thật dày.
Tả Điệp không khách khí nói: "Nếu không phải ngươi đi ngủ? Vậy ngươi còn có chuyện gì quan trọng?”
"Cũng đâu thấy ngươi tu luyện."
"Ngươi nhất định là có ý kiến với Đại trưởng lão, không muốn đi gặp Đại trưởng lão."
Nếu như ngươi tu luyện, chúng ta thật đúng là rất ngại vì đã đến quấy rây ngươi.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Thế nhân hiểu lầm ta quá sâu, quên đi, ta cũng không chấp nhặt với ánh mắt thế tục của các ngươi."
"Ta không tu luyện, nhưng ta phải hộ pháp cho sư muội."
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y nói: "Nàng muốn tu luyện, ta thân là sư huynh, đương nhiên phải ở bên cạnh trông chừng."
Ta đã nói rồi, ta kính già yêu trẻ, ta thương sư muội nhất."
"Khụ khu... Tương Tư Tiên bị sặc một chút, nhịn không được ho khan.
Ngươi thương sư muội ngươi nhất?
Sao ta không thấy?
Trên đường đi, ngươi gõ đầu sư muội ngươi không dưới mười lần, ta còn hoài nghi sư muội ngươi đã luyện thành Thiết Đầu Công rồi đấy.
"Sao? Không tin?" Lữ Thiếu Khanh hỏi.
"Không tin!" Tả Điệp nhìn thoáng qua Tiêu Y, không nể mặt Lữ Thiếu Khanh: "Ta không cho rằng Tiêu muội muội đang tu luyện."
Tương Tư Tiên cũng bất đắc dĩ nói: "Mộc công tử, cho dù ngươi không đồng ý đi gặp ông nội ta, cũng không cần tìm cớ như vậy chứ?"
Sư muội ngươi đang múa bút thành văn, không chừng là viết tội trạng của ngươi, cái này mà cũng gọi là tu luyện sao?
Tương Tư Tiên vừa dứt lời, bỗng nhiên một đợt dao động truyền đến.
Tương Tư Tiên quay đầu nhìn lại, Tiêu Y ngồi dưới đình nghỉ mát đang tạo ra dao động cuồn cuộn, linh lực xung quanh bắt đầu hội tụ.
Tả Điệp kinh hô một tiếng: "Đột, đột phá?"
Tương Tư Tiên dại ra...
Linh lực giống như gió lốc gào thét mà đến, xoay quanh, bao phủ cả đình nghỉ mát nho nhỏ.
Tiêu Y không biết đã khoanh chân ngồi xuống từ lúc nào, bóng dáng của nàng như ẩn như hiện trong đình nghỉ mát.
Tựa như tỉnh linh trong sương mù.
Mà Tương Tư Tiên và Tả Điệp ở bên cạnh lại nhìn đến ngây dại.
Nói đột phá liền đột phá, sao lại không có một chút điềm báo nào trước vậy?
Là thật sự đang tu luyện, hay là đột nhiên nước chảy thành sông đột phá?
Thì ra lời hắn nói là thật, thực sự là hắn đang hộ pháp cho Tiêu Y, cho nên mới không đi được?
Vẻ mặt Tương Tư Tiên phức tạp, nhìn Tiêu Y tiến vào trạng thái đột phá, trong lòng có vài phần áy náy, là mình hiểu lầm Lữ Thiếu Khanh sao?
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y nói: "Xem đi, ta không lừa các ngươi chứ?”
"Ta đi không được, nếu Đại trưởng lão muốn gặp ta thì bảo ông ta tới đi, ta ở chỗ này chờ ông ta, tuyệt đối không đóng cửa"
Không đóng cửa?
Cho dù đóng cửa, gia gia của ta tới gặp ngươi, có cần phải đi vào từ cửa không?
Tương Tư Tiên thầm chửi bới trong lòng.
Hiện tại Tiêu Y đang đột phá, Tương Tư Tiên cũng biết thời gian không thích hợp.
Nhưng mà mục đích nàng ta tới nơi này là hy vọng Lữ Thiếu Khanh đi gặp gia gia của nàng ta, chứ không phải để cho gia gia của nàng ta đến đây.
"Mộc công tử, nếu đã như vậy, hai ngày nữa liền đi gặp gia gia, mọi người ngồi xuống nói chuyện cẩn thận thì như thế nào?"
"Không đi!" Lữ Thiếu Khanh vẫn là câu nói kia: "Ta nói rồi, ta không đi, đánh chết ta cũng không đi, Đại trưởng lão muốn gặp ta thì tới đây đi."
"Sư muội ta đột phá, ta còn phải tiếp tục hộ pháp, để nàng củng cố cảnh giới, a, không có cách nào cả, Đại sư huynh không đáng tin cậy, chỉ có thể để sư đệ ta quan tâm những chuyện này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận