Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1513: Nhượng bộ

Chương 1513: Nhượng bộChương 1513: Nhượng bộ
Ngao Hỗ trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu: "Nên như thế, được, chuyện tiểu bối để tiểu bối bọn chúng xử lý đi, nguyện ý thì nguyện ý, không nguyện ý, Ngao gia ta không bắt buộc."
Không thể không đồng ý.
Lữ Thiếu Khanh để An Thiên Nhạn ra mặt đưa yêu cầu đã là nhượng bộ rồi.
Ông ta không đồng ý, hai bên chỉ có thể xé rách mặt.
Sắc mặt Ngao Đức trầm xuống, định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, vô cùng phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hận không thể chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.
Đồng thời trong lòng hắn ta vô cùng hối hận.
Sớm biết thì đã không làm những chuyện này.
Vốn muốn khiến Lữ Thiếu Khanh ngột ngạt kết quả lại bị Lữ Thiếu Khanh thuận thế phản kích, dẫn người tới đây đại náo một phen.
Lấy đá nện chân mình, đau nhưng không dám la.
Sau khi An Thiên Nhạn nói ra yêu cầu của mình, bà nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh hô hào: "Thề đi, các ngươi phải thề mới được."
"Hừt"
Ngao Hỗ hừ lạnh một tiếng, chỉ coi mình không nghe thấy, đảo mắt nhìn mọi người một lượt: "Chuyện hôm nay dừng ở đây, ai còn dám ở Ngao gia ồn ào, đừng trác Ngao gia ta không khách khí."
"Không thề sao?" Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, nói thầm: "Cam đoan của người Trung Châu các ngươi rất khó làm người ta tin phục."
Lần này đến phiên Giản Nam khó chịu hừ một tiếng, tên này, đúng là đáng ghét.
"Không thề, thì đưa ít linh thạch đi" Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói với Ngao Hỗ: "Một ngàn hay vài trắm vạn cũng phải đưa một ít chứ?"
"Coi như đền bù cho sư nương tương lai của tat"
"Hừ!" Ngao Hỗ vẫn câu nói kia: "Đừng mơ tưởng lấy được một viên linh thạch từ Ngao gia ta."
Sau đó bóng dáng lóe lên, trong nháy mắt rời khỏi nơi này, ông ta cũng không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại đây. Rời đi ngay sau đó là Ngao Trường Đạo, ông ta cũng quảng lại một câu dọa dẫm: "Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta."
Sau đó mang theo Ngao Tăng hôn mê bất tỉnh rời khỏi nơi này.
Có điều dáng vẻ hai người bọn hắn rời đi trong mắt mọi người đều rất chật vật.
Hứng thú bừng bừng mà đến, dáng vẻ hưng sư vấn tội, kết quả lại ăn quả đăng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, xám xịt rời đỉ.
Ngay sau khi Ngao Hỗ, Ngao Trường Đạo bọn hắn rời đi, một tiếng hét lớn từ đằng xa truyền đến.
"Lũ Ngao gia khốn kiếp, cút ngay ra cho tai"
"Khi dễ học trò ta, có phải đã nghiền lắm không?" "Giống của Ngao gia không được, có †ìm thêm bao nhiêu thiên tài đến cho các ngươi cũng vô ích, các ngươi là một đống bùn nhão không cứng được."
Tiếp theo, giọng Ngao Hỗ cũng vang lên: "Nông Phụ, ngươi cũng dám đến Ngao gia ta gây chuyện sao?"
"Ngươi ngao gia khi dễ học trò ta, ta là lão sư, không đi đòi công bằng, người khác lại tưởng ta mất giống."
"Đi, đến Quyết Đấu các để ta còn thu thập ngươi."
Âm thanh cực lớn, gần như vang vọng hơn phân nửa Nhữ thành.
Lữ Thiếu Khanh ngoáy tai, hỏi Giản Bắc: "Đó là ai?"
Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, hẳn rất có cảm tình với người được gọi là Nông Phụ này. "Ông ấy là trưởng lão Thiên Cơ các, cũng là thầy ở học viện Trung Châu, à, đúng rồi, ông ấy là thây của Hạ Ngữ."
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lập tức chửi thề: "Móa, ông nội hắn."
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên chửi thề dọa mọi người giật mình, Giản Bắc hỏi: "Sao vậy?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn theo hướng truyền đến âm thanh, ánh mắt u oán: "Ông ta đang ra mặt thay Hạ Ngữ sao?"
"Sớm biết có người sẽ ra mặt, ta đã nghĩ cách khác rồi."
"Móa, sao không ra mặt sớm một chút? Ta còn tưởng giáo viên học viện Trung Châu mất giống hết rồi chứ."
Học sinh bị ức hiếp, tốt xấu gì cũng phải đi đòi công bằng chứ?
Giản Nam không nhanh không chậm nói một câu: "Nông lão sư trước đó vài ngày đã bế quan, giờ mới xuất quan."
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: "Ai, linh thạch."
Nếu như hắn biết giáo viên học viện Trung Châu sẽ ra mặt vì Hạ Ngữ, chắc chắn hắn sẽ không mang người tới đây gây náo loạn, cũng sẽ không để lộ con bài tẩy của mình.
Hắn sẽ nghĩ cách khác, hơn nữa còn đồng thời có thể dọa dẫm kiếm được một khoản từ Ngao gia.
Gì mà kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, hắn không có ý định làm bằng hữu với loại người này.
Tức chết người mà.
Đang yên đang lành bế quan cái gì.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, lắc đầu, nói với An Thiên Nhạn: "Sư nương, đi thôi, chúng ta trở về."
Ngay cả hai chữ tương lai cũng không gọi nữa, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Sắc mặt An Thiên Nhạn càng đỏ hơn, uốn nắn cách gọi của Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, không được gọi bậy.'
Mặc dù lớn hơn Lữ Thiếu Khanh, thuộc hàng trưởng bối của Lữ Thiếu Khanh nhưng một tiếng sư nương này vẫn khiến trong lòng bà thẹn thùng, vô cùng ngại ngùng.
Tiêu Y lôi kéo tay An Thiên Nhạn, rất vui vẻ nói: "Chuyện sớm hay muộn, dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô thôi ấy mà"
Tiếp theo nàng thay đổi chủ đề, cảm xúc sa sút, lã chã chực khóc: "Sư nương, ba người chúng ta đi đến một nơi rất xa, vất vả lắm mới có thể trở về, trên đường đi rất nguy hiểm, chúng ta suýt chút nữa đều chết ở nơi đó."
Dáng vẻ tội nghiệp trong nháy mắt đã gợi lên tình người mẫu tử của An Thiên Nhạn.
Cách xưng hô như thế nào cũng mặc kệ, bà ôm Tiêu Y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tiêu Y:
"Không sợ nữa, đã quay về rồi."
Thiều Thừa sư đệ không có đây, ta phải giúp hắn ta chăm sóc bọn chúng.
Giản Bắc ở bên cạnh cạn lời rồi vì hắn ta nhìn thấy Tiêu Y đang dựa vào lòng An Thiên Nhạn híp mắt cười, dáng vẻ đắc ý vì hoàn thành được gian kế.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt hắn ta, nàng còn trừng mắt hắn ta một cái, nhe răng uy hiếp hẳn ta. Trước lúc rời đi, Lữ Thiếu Khanh nói với Ngao Đức: "Khi nào ngũ trưởng lão ngươi phát hiện không thấy gì đó thì bảo hắn tới tìm ta, nhưng nhớ kỹ phải chuẩn bị trước năm ngàn vạn viên linh thạch."
Ngao Lương rất muốn gào thét, nhìn đi, tên khốn này chắc chắn đã lấy trữ vật giới chỉ của ngũ trưởng lão.
Tiếp đến nhóm người Lữ Thiếu Khanh rời khỏi nơi này, để lại một đám quần chúng ăn dưa bở xem náo nhiệt.
Trong đó không thiếu các Thiên Cơ Giả, sắc mặt bọn hắn ửng đỏ, bành trướng kích động, hôm nay lại có tin tức lớn để viết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận