Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1547

Chương 1547Chương 1547
Lữ Thiếu Khanh thoáng nhìn chung quanh, nói với Tiêu Y: "Đi theo ta, ta dạy muội vài chiêu."
Mắt Tiêu Y lập tức sáng lên, vội vàng đuổi theo: "Nhị sư huynh, lại có tuyệt chiêu sao mới?”
"Cũng là chiêu thức dạng như Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật à?"
"Cũng không kém bao nhiêu."
Tiêu Y càng thêm hưng phấn: "Nhị sư huynh, là cái gì? Tên là gì?"
"Sát Trư Kiếm quyết."
Sát, Sát Trư Kiếm quyết.
Tiêu Y ngạc nhiên, có loại kiếm quyết này sao?
Trước mắt còn cách thời gian khai giảng chưa tới một tháng, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy là thời điểm rời đi rồi.
Trung Châu nơi này quá nguy hiểm, vẫn nên trở vê Thiên Ngự Phong làm trạch nam thì an toàn hơn.
Trước lúc rời đi, hắn phải dạy Lục Tiên Kiếm quyết cho Tiêu Y.
Kiếm quyết hiện tại của Tiêu Y là kiếm quyết cấp địa, đã theo không kịp trào lưu của thời đại.
Tuy nói đến khi đi Học viện Trung Châu có thể sẽ có công pháp tốt hơn, nhưng, cho dù tốt cũng không thể tốt hơn thứ hắn có được từ tiểu đệ Tử Quỷ.
Về phần Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh không lo lắng chút nào.
Thiên phú của Kế Ngôn không ai có thể so sánh được. Thậm chí, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy thiên phú của Kế Ngôn mạnh nhất ở Thiên Cơ các này, thậm chí còn là một người mạnh nhất trong cả thế giới này.
Cường đại đến mức không có kiếm quyết hắn ta cũng có thể tự lĩnh ngộ được, cho nên kiếm quyết gì đó đều chỉ là hư vô.
Rất nhanh, lại vài ngày trôi qua, Tiêu Y cũng mới miễn cưỡng nắm giữ được Lục Tiên Kiếm quyết.
Thiên phú Tiêu Y không yếu nhưng cũng phải vài ngày mới có thể miễn cưỡng nắm giữ, về phần vận dụng, thì cần nhiều thời gian hơn, bởi vậy có thể thấy được sự cường đại của kiếm quyết.
Tiêu Y lắc lắc Lan Thủy kiếm, khắp khuôn mặt là mỏi mệt, trong lòng rất là hưng phấn.
"Nhị sư huynh, cái này thật sự gọi là Sát Trư Kiếm quyết sao?"
Chắc chắn lại giống Tiên Hỏa Cầu thuật, bị Nhị sư huynh sửa tên rồi.
Mặc dù vẫn chưa học được nhưng Tiêu Y đã cảm nhận được sự cường đại của Lục Tiên Kiếm quyết.
"Tên Sát Trư Kiếm quyết, muội cảm thấy không hay muội có thể đổi tên, gọi Sát Cẩu, Sát Miêu kiếm quyết gì cũng được."
"Được rồi, tự muội lĩnh ngộ đi, học không được, đến lúc đó đừng nói là ta dạy, ta gánh không nổi muội đâu."
Sau khi đuổi Tiêu Y đi, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh lóe lên, tiến vào trong giới chỉ.
Sau một trận quấy rầy đòi hỏi, tiểu đệ Tử Quỷ không hề có bất kỳ phản ứng gì, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể vẻ mặt đau khổ lấy linh thạch ra.
Hẳn tu luyện trước mười năm xem thử, mười năm cũng sáu trăm vạn viên linh thạch, nhìn lư hương dễ dàng thôn phệ linh thạch, ngay cả cặn bã cũng chẳng còn lại bao nhiêu, Lữ Thiếu Khanh đau lòng đến mức ứa nước mắt.
"Thật sự cho rằng linh thạch rất dễ kiếm sao?"
"Không đúng, linh thạch với ta mà nói khó kiếm, đối với ngươi mà nói dễ kiếm ghê gớm, khốn kiếp."
Lữ Thiếu Khanh thở phì phò vỗ bàn một cái, sau đó mới ngồi xuống.
Xoa cằm, nói thầm: "Thời gian mười năm xem thử có thể đột phá được một cảnh giới không."
Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào vong ngã ngồi xuống.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đắm chìm trong tu luyện, bóng hình xinh đẹp xuất hiện lần nữa, đứng ở phía trên quan tài, nàng ta đã chân thực hơn so với trước, cỗ khí tức người sống cũng rõ ràng hơn.
Ánh mắt sâu thẳm, khi nhìn qua Lữ Thiếu Khanh trong mắt lóe lên vui mừng.
Nàng ta nhẹ nhàng thấp giọng mở miệng, giọng nói so với trước kia để thêm vài phần tình cảm, tựa như tiếng trời: "Mặc dù là một cái tiểu khốn kiếp, nhưng không để cho ta thất vọng."
Sau đó vung tay lên, linh khí chung quanh giống như đã có sinh mệnh, tụ về phía Lữ Thiếu Khanh, bao phủ Lữ Thiếu Khanh bên trong.
Lữ Thiếu Khanh đắm chìm trong tu luyện trán giản ra, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Trong tu luyện hắn như có thần trợ, giống như đột nhiên hiểu ra, giống như mọi chuyện cần thiết trong nháy mắt nghĩ thông suốt.
Những bình cảnh gặp phải trong tu luyện cũng lần lượt bị đột phá, linh cảm không ngừng tuôn ra, linh khí trong cơ thể không ngừng lăn lộn, cảnh giới từ từ dâng lên.
Nếu Lữ Thiếu Khanh tỉnh táo lại, đối với loại trạng thái này của mình chắc chắn hắn sẽ vô cùng vui mừng. Dưới loại trạng thái tu luyện này quả thực là làm ít công to.
Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi mở to mắt.
Hắn thử kiểm tra thành quả tu luyện của mình lập tức mặt mày hớn hở, đắc ý kêu gào: "Hắc hắc, thiên tài, soái ca, đó là những từ dành cho ta mà."
Thời gian mười năm, trong lúc bất tri bất giác đã đột phá đến Hóa Thần sơ kỳ cảnh giới tầng ba, hơn nữa, còn cách cảnh giới tầng bốn không xa. Chỉ cần dựa vào tốc độ này, tốn thêm một hai năm nữa chắc chắn có thể đột phá tới trung kỳ cảnh giới tầng bốn.
Nếu như là người khác, khẳng định sẽ tiếp tục tu luyện.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh không làm như vậy.
Mặc dù hắn rất muốn tiếp tục trở nên cường đại, nhưng sẽ không vì mù quáng truy cầu thực lực cùng cảnh giới mà vi phạm suy nghĩ trong lòng mình, nếu không trái tim này sẽ không dễ tu hành nữa.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Ai, nguyện vọng của ta chính là muốn được nằm ngủ trên linh thạch gì đó, tu luyện không phải bản nguyện của ta."
Nghĩ đến làm trạch nam , mỗi ngày, bị ép doanh số đúng là cực khổ.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, đứng lên võ bàn một cái, giơ ngón tay giữa lên với quan tài: "Quỷ hẹp hòi."
Sau đó chậm rãi ung dung rời đi.
Bóng hình xinh đẹp lại một lần nữa xuất hiện, một cỗ khí tức phẫn nộ quét sạch nơi này: "Tiểu khốn kiếp, ngươi chờ đó cho ta."
Sau khi rời đi, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh lóe lên, đi tới chỗ Kế Ngôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận