Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1921

Chương 1921Chương 1921
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Số lượng yêu thú nơi này còn nhiều hơn Kỳ Thành.
Vương Như đề nghị với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, chúng ta phải ở đây chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi mới đi Thận Cốc, nếu không sẽ rất nguy hiểm."
Ở Thận Cốc khắp nơi đều là thiên ma ngoại vực, vô hình không dấu vết, không ai biết được chúng trốn ở đâu, nhảy ra tấn công lúc nào.
Vì thế, mỗi yêu thú dự định tới Thận Cốc rèn luyện đầu phải chuẩn bị cực kỳ chu toàn mới dám xuất phát. Trong số đó những thứ bảo vệ linh thức, thần thức được mọi người săn đón nhiều nhất.
Bất kể là pháp khí hay đan dược, công pháp, chỉ cần có tác dụng củng cố linh thức, thần thức đều là những thứ võ giá.
Có điều những thứ này đối với đám người Lữ Thiếu Khanh mà nói thì chẳng có tác dụng gì.
Người yếu nhất trong số họ cũng thuộc Hoá Thần kỳ đã đành, hơn nữa tâm cảnh của bọn họ so với tu sĩ bình thường mạnh mẽ hơn gấp mười gấp trăm lần.
Cho nên Lữ Thiếu Khanh bác bỏ đề nghị của Vương Như: "Chuẩn bị cái gì, có biết lãng phí thời gian đáng xấu hổ lắm không?"
"Đi thôi, dẫn đường là được." Vương Như trợn to mắt, trong lòng y thầm đoán.
Là không nghĩ đến, định tới đó tự sát?
Hay là vô cùng tự tin, không sợ gì hết?
Trong lòng Vương Như cực kỳ khinh thường, y đã chứng kiến cảnh kiêu căng tự đại rồi, nhưng toàn bộ đầu chết hết.
Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy ta cũng lười nói nhiều. Vương Như không định khuyên Lữ Thiếu Khanh, dọc đường đi, toàn bộ ý kiến của y đầu bị Lữ Thiếu Khanh từ chối, khiến y biết có nói nhiều đi nữa cũng là phí lời.
Đằng nào đến bên ngoài Thận Cốc, có đánh chết ta cũng không đi vào.
Sau khi các ngươi vào trong, ta sẽ quay về báo cáo.
Ôm theo dự định như vậy, Vương Như dẫn nhóm người Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng đi tới lối vào Thận Cốc.
Nơi đây giống như điểm giao nhau của nước sông và nước biển, phân tách rõ ràng.
Một bân là cả vùng u ám, ngay cả bầu trời cũng trở nên xám xịt, mặt đất là trộn lẫn giữa sắc đen và đỏ, giống như địa ngục vậy.
Bên còn lại thì ánh nắng tươi sáng, rạng rỡ chói mắt, một thế gian chân chính.
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh giãn ra, trăm dặm, nghìn dặm, vạn dặm, cuối cùng ở trong đầu có một đường ranh đại khái. Hắn cũng hiểu tại sao lại gọi là Thận Cốc.
Đây là một sơn cốc khổng lồ, không ngừng kéo dài vào bên trong, chiều rộng của sơn cốc đã vượt qua phạm vi của mắt thường.
Lữ Thiếu Khanh tính toán đại khái, chiều rộng ít nhất phải hơn sáu nghìn dặm, còn về độ sâu, dù là thần thức của hắn cũng không thể thăm dò đến tận cùng.
Đây chính là lối vào của Thận Cốc, giống như một sơn cốc khổng lồ. Từ đầy đi vào sẽ an toàn hơn đi vào từ những nơi khác.
Số lượng Thiên Ma Ngoại Vực từ ít đế nhiều, từ yếu đến mạnh, thích hợp tiến dần theo thứ tự.
Mỗi ngày số lượng yêu thú tiến vào Thận Cốc từ đây nhiều không đếm xuể.
Để nâng cao thực lực của mình, còn đặc biệt tới đây rèn luyện.
Có kẻ thành công, một bước lên trời, trở nên cực kỳ xuất chúng.
Có kẻ thất bại, trở thành con rối của đám Thiên Ma Ngoại Vực hoặc trực tiếp biến thành đống bùn, tiêu tan giữa trời đất.
Sau khi Tiêu Y nghe xong giới thiệu, không nhịn được lầm bầm: "Nghe như có người cố tình sắp xếp vậy."
Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá trước mắt, một thế giới không khác nào địa ngục.
Kế Ngôn không nhịn được hỏi: "Phát hiện ra gì rồi?"
Lữ Thiếu Khanh thấp giọng đáp: "Có dấu vết của trận pháp." Lữ Thiếu Khanh tới đây đã phát hiện ra nơi này có vấn đề.
Mặc dù mọi thứ nơi đây trông thì như hoàn toàn do thiên nhiên tạo thành, có điều Lữ Thiếu Khanh là ai chứ.
Hắn dám nói trình độ trận pháp của mình đứng thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.
Tiêu Y nghe vậy, trợn to mắt: "Có trận pháp? Đây là do người khác làm chứ không phải tự nhiên hình thành?" Lữ Thiếu Khanh mắng: "Ngu ngốc, Thiên Ma Ngoại Vực tốt tính đến mức từ bên ngoài rơi xuống đây làm người tốt à?" Nghĩ thôi cũng thấy không thể.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Dấu vết trận pháp ở đây rất yếu, đổi sang một đứa ngu ngốc khác chắc chắn không cảm nhận được."
"Kẻ bày ra đại trận này không hề yếu hơn ta hồi trước."
Kế Ngôn với Tiêu Y liếc mắt, cố tình mắng luôn cả hai người họ.
"Có muốn đi vào không?" Tiêu Y bế Tiểu Hắc, lên tiếng hỏi. Nàng nhìn về phía xa, thế giới âm u, ở nơi xa là màu đen, giống như bóng tối chờ đợi người đi vào rồi cắn nuốt. Kế Ngôn lấy la bàn ra, cây kim chuyển động qua lại ở phương hướng trước mặt bọn họ, nói rõ sư phụ cũng đang ở trong.
"Đi thôi!"
Kế Ngôn cất la bàn, dẫn đầu bay vào.
"Chuyện này, chuyện này." Vương Như ở bên cạnh hết hồn, chưa chuẩn bị cái gì mà dám bay vào?
Người bình thường ởi vào, ai cũng cẩn thận bước từng bước, nào có ai dám bay thẳng vào như vậy?
Chọc tức đám Thiên Ma Ngoại Vực không biết giận? "Mèo con, ngươi muốn vào theo không?" Lữ Thiếu Khanh hỏi một câu.
Vương Như vội vàng lùi sau hai bước, thái độ kiên quyết: "Lão tổ chỉ bảo ta dẫn các ngươi đến Thận Cốc, ta không vào."
Lữ Thiếu Khanh cũng không miễn cưỡng, chắp tay sau lưng bay đi, tiến vào Thận Cốc.
Tiêu Y bật cười, vẫy tay với Vương Như rồi dẫn theo ba đứa nhỏ đi theo.
"Tự tìm cái chết!"
Vương Như nhìn theo bọn họ bay vào trong, hừ một cái: "Xem các ngươi chết thế nào."
Có rất nhiều yêu thú ở đây cũng trông thấy cảnh tượng này, rối rít bàn tán.
"Ai mà ngang ngược quá vậy?"
"Dám ngang nhiên bay vào, coi nơi đây là gì? Nhà hắn à?" "Tự tìm cái chết, Thiên Ma Ngoại Vực thích nhất là cái đám phách lối kiểu này." "Hừ, phách lối như thế, chắc chắn là bọn chưa trải sự đời, tưởng bản thân có chút bản lĩnh đã là vô địch thiên hạ." "Chỗ này không phải nơi cho chúng giương oai, cho dù thiên tài tuyệt thế tới đây cũng phải cung kính cẩn thận."
"Kiêu căng ngạo mạn như vậy, chỉ sợ sẽ liên luy đến chúng ta."
Sau khi nhóm Lữ Thiếu Khanh vượt qua đường ranh giới, cảm nhận được cảnh sắc xung quanh tối đi, giống như tiến vào một thế giới khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận