Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2219: Chương 2219

Chương 2219: Chương 2219Chương 2219: Chương 2219
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Kế Ngôn thu kiếm, bay về, rơi xuống bên cạnh hai người, nhàn nhạt gọi: “Đi thôi.”
“Đại sư huynh, Đại sư huynh.” Bên này Tiêu Y đã hóa thành bảo bảo tò mò, ghé sát vào bên cạnh hắn ta mà hỏi: “Huynh làm thế nào vậy?”
Kế Ngôn nhìn phía trước, thuận miệng trả lời: “Mặc dù thế giới này không có quy tắc, nhưng không có quy tắc cũng chính là quy tắc, chém đứt là được.”
“AI” Tiêu Y nghe mà cái hiểu cái không, chỉ ô một tiếng, lại hỏi: “Có khó không?” Kế Ngôn nhìn nàng, trả lời: “Muội cố gắng một chút là được.”
“Hà hà hà.”
Như vừa được khen, như thể đã được như Kế Ngôn nói, Tiêu Y kiêu ngạo cười ha hả. Cây ngô đồng bên cạnh chỉ biết im lặng.
Ngươi nghe một chút đi, đầy là lời người nói được sao? Đây là chuyện người thường có thể làm được sao?
Cố gắng một chút là có thể làm được á?
Chuyện này có liên quan gì đến cố gắng sao?
Trên thế giới này, có cả biển người luôn cố gắng đấy. Hạng người tu luyện, chín phần mười đều là có cố gắng, nếu không làm sao có thể kiên trì được?
Nhưng, tu luyện, chỉ dựa vào cố gắng có tác dụng không? Nếu cố gắng có kích, còn cần thiên phú làm gì hả?
Mà lại không phải là thiên phú bình thường, cần phải có được thiên phú tuyệt đỉnh mới có thể làm được đến như vậy.
Chặt đứt quy tắc?
Ngươi bảo một vị Đại Thừa kỳ đứng ra cũng không dám võ ngực nói lời thế này.
Quả nhiên là người ta nên đi theo, nói chuyện cũng bá đạo như thế.
Cây ngô đồng không nhịn được mà hỏi Kế Ngôn: “Công tử, ngươi đã khôi phục hoàn toàn thực lực rồi sao?”
Kế Ngôn hiểu được ý ông ta. Sở dĩ thế giới này không có quy tắc là vì có một loại quy tắc nào đó của bên ngoài ảnh hưởng tới nó, khiến cho nơi này hình thành nên một thế giới mới.
Kế Ngôn đã chặt đứt ảnh hưởng của quy tắc đó đến nơi này.
Từ đó, nơi này không khác gì thế giới bên ngoài.
Kế Ngôn lắc đầu: “Không có, chỉ khôi phục một phần thực lực thôi.”
Giọng nói hắn ta lại thêm vài phần thất vọng: “Vẫn là ta quá yếu, không cách nào chặt đứt được toàn bộ.”
“Cũng không có cách nào giúp được các ngươi.”
Cây ngô đồng liếc mắt, không muốn nói với Kế Ngôn nữa. Ngươi đã mạnh lắm rồi có được hay chưa?
Ngươi không thấy lão già ta đầy còn không làm được như vậy sao?
Quả nhiên, thiên tài đầu thích làm màu.
Cái này gọi là ra vẻ.
Đương nhiên, tên tiểu tử hỗn đản kia thuần túy là thích làm màu.
Kế Ngôn đã khôi phục được một phần thực lực, bèn vung tay lên, mang theo Tiêu Y và cây ngô đồng phóng lên trời bay đi xa.
Phi hành trên trời có thể nhìn càng rộng, càng rõ hơn.
Dưới đất là một mảnh xám tro, cây ngô đồng phát hiện hình dạng cây cối ở đây không khác nhau là mấy, từ trên cao nhìn xuống như một khu rừng rậm rạp, một thế giới màu xám.
Đỉnh đầu màu trắng, mặt đất màu xám, như phần làm hai cực.
Từ trên cao nhìn xuống rất dễ dàng phát hiện những hư không phong linh dưới đất, chúng bay qua bay lại trên mặt đất như cô hồn dã quỷ. Bọn chúng chỉ qua lại trong phạm vi cố định, ngay cả nổi gió lên cũng chỉ trong phạm vi của mình.
Mấy người Kế Ngôn bay qua trên trời cũng không kinh động đến bọn chúng.
Hư không phong linh dưới đất từ đâu đến ư? Quan sát một lát là biết ngay.
Thi thoảng trên trời sẽ có những vòng xoáy, vòng xoáy mang theo gió rơi xuống đất, sau đó lập tức lan rộng, thành một phong đoàn. Có thể hình dung, hư không phong linh trên trời như đứa trẻ, không buồn không lo bay trên đó, sau đó chúng rơi xuống đất là trưởng thành rồi, có phạm vi hoạt động của mình.
Hư không phong linh ở trên trời là màu trắng, rơi xuống đất sẽ biến thành màu xám. Thấy được quá trình hư không phong linh trưởng thành, Tiêu Y suy đoán: “Chắc hẳn đây là nơi sinh ra hư không phong linh nhỉ?”
“Kih trưởng thành đến mức độ nhất định sẽ ra ngoài gây sóng gió?”
Cây ngô đồng gật gật đầu: “Chắc là như vậy.”
Nơi này chỉ có thực vật, không có bất kỳ động vật nào, chí ít là dọc đường bọn họ không thấy con vật nào hết.
“Nơi này sẽ còn có cái gì nữa đây?” Tiêu Y tò mò suy đoán. Một khắc sau, Tiêu Y và cây ngô đồng không nhịn được mà trợn tròn hai mắt, phía xa xa có một bóng đen sừng sững.
Tới gần hơn một chút, thấy rõ hình dạng bóng đen kia, Tiêu Y mới hô lên: “Là một thanh kiếm?”
Xa xa nhìn lại, nó còn lớn hơn cả ngọn núi cao vạn mét.
Sau đó, Tiêu Y nhìn sang Kế Ngôn đang phi hành phía trước.
Bảo sao Đại sư huynh nói có cái gì đang triệu hoán mình, là thanh kiếm này sao? Chẳng mấy chốc, Kế Ngôn đã mang theo Tiêu Y và cây ngô đồng tới đây.
Bọn họ cũng nhìn rõ được thanh kiếm này thế nào.
Đây là một thanh kiếm gãy, bị mất đi một khúc, thân kiếm màu xám, chuôi kiếm cũ nát, cắm dưới mặt đất.
Vết rách chằng chịt dưới mặt đất kéo dài về phía xa, mặc dù là vết rách nhưng với mấy người Kế Ngôn thì lại là khe nứt vực sâu vạn trượng.
Tựa như thanh kiếm này đã bị đánh gãy rồi rơi từ trên trời xuống nơi này vậy.
Kiếm nghiêng chống ngang hư không, tràn đầy thê lương và cô độc.
Kiếm gãy thép tàn, một cỗ khí tức bi tráng tràn ngập trong lòng mấy người Kế Ngôn. Nhìn thanh kiếm gãy, hai mắt Tiêu Y và cây ngô đồng đầu đỏ ửng, chỉ muốn khóc lên. Không hiểu vì sao, nhưng bọn họ thực sự muốn khóc. Kế Ngôn khá là ngơ ngác, hắn ta đáp xuống đất, nhưng nhìn thấy màu đen kia, lại nói ra một lời mang đầy sát ý. Thanh kiếm gãy cao tới hơn vạn dặm, như cây cột chống trời cắm nghiêng trên mặt đất.
Một nửa chuôi kiếm còn không ngập vào trong đất, đâm cho nứt cả lòng đất ra. Kế Ngôn tới gần thì thấy ở chuôi kiếm có màu đen. Toàn bộ chuôi kiếm gần như đầu biến thành màu đen cả, như có một loại nấm ký sinh màu đen lan rộng trên chuôi kiếm gãy.
Chướng mắt mà quỷ di.
Kế Ngôn lập tức nổi lên sát ý. Không cần phải nói, nơi này cũng bị đám quái vật kia tìm tới rồi, đang ô nhiễm ăn mòn thanh kiếm gãy này.
“Hừ!”
Kế Ngôn hừ một tiếng, kiếm ý xộc ra. Vô Khâu kiếm rung lên một tiếng, bật ra khỏi vỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận