Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2190: Chương 2190

Chương 2190: Chương 2190Chương 2190: Chương 2190
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Cho dù nhân tộc và Ma tộc liên hợp cũng không thể ngăn cản được.
Một khi không ngăn cản được, Trung Châu còn có hy vọng sao?
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu cũng lo lắng như vậy.
“Đại ca, huynh cảm thấy lần tiếp theo sẽ có bao nhiêu quái vật đến?”
“Không biết, có lẽ là một trăm?”
“Hay là, tên mập chết bầm kia, ngươi đoán xem?” Giản Bắc vội vàng che miệng Quản Đại Ngưu: “Mập mạp, ngươi đừng có nói gì hết.” Giản Bắc từng chứng kiến uy lực của miệng qua đen rồi. “Đại ca, huynh có biện pháp nào sao?”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào khe hở, nói: “Rất đơn giản, bịt khe hở lại là được rồi.”
Giản Bắc chờ mong hỏi: “Đại ca, huynh làm được không?” “Không thể!” Lữ Thiếu Khanh trợn mắt nói láo: “Ai muốn đi thì đi.” Vừa mới nói xong, trên bầu trời Nhữ Thành vang lên âm thanh của Mộc Vĩnh: “Lữ Thiếu Khanh, ra đây!”
“Lữ Thiếu Khanh, ra đây!” Tiếng gọi như sấm nổ truyền khắp toàn bộ Nhữ Thành.
Lữ Thiếu Khanh cũng coi như là một người nổi tiếng ở Nhữ Thành.
Nghe thấy Mộc Vĩnh gọi đích danh Lữ Thiếu Khanh ra trước mặt mọi người, ai nấy đầu hiếu kỳ.
“Mộc Vĩnh muốn làm gì? Thừa cơ trả thù sao?”
“Hắn ta hỗ trợ đánh lui quái vật, chúng ta còn nợ hắn ta một ân tình, cho nên phải mượn cơi hội này xử lý Lữ Thiếu Khanh.”
“Không đúng, dù có muốn xử lý Lữ Thiếu Khanh, đoán chừng năm nhà ba phái cũng sẽ không để ý tới."
“Kỳ lạ, hắn ta muốn làm gì?” Các tu sĩ của Nhữ Thành rất tò mò.
Mấy người Giản Bắc cũng nhìn sang Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh lại thảnh thảnh thơi thơi nằm trên cành cây, híp mắt lại vô cùng dê chịu hài lòng.
“Nhị sư huynh, Mộc Vĩnh lại gọi huynh!”
“Biết rồi.” Lữ Thiếu Khanh xem thường: “Muội cứ coi như chó sủa đi!”
Đám người lại xạm mặt lại. “Đồ hèn nhát!” Gia Cát Huân tức giận bất bình nghiến răng: “Ngươi không dám ra ngoài đối mặt với Mộc Vĩnh đại nhân sao?”
“Không dám đó!” Lữ Thiếu Khanh hào phóng thừa nhận: “Ta rất sợ hãi.” “Để cho hắn ta sủa đi, nếu ta ra ngoài họ của ta sẽ viết ngược lại.”
Lữ Thiếu Khanh không có ý định ra ngoài, muốn cứu người thì tự tới cửa đi.
“Làm sao?” Gió nói của Mộc Vĩnh lại tiếp tục vang lên: “Không dám ra sao?”
Hắn ta cố ý nói rất to, âm thanh vang vọng lặp đi lặp lại trong Nhữ Thành như hồi âm. Nhưng gọi nửa ngày vẫn không gặp được Lữ Thiếu Khanh. Vị trí kia vẫn mờ mịt sương trắng, không nhìn ra được bóng dáng gì, dường như người bên trong đã rời đi từ lầu.
Điều này khiến cho Mộc Vĩnh phiền muộn muốn hỏng cả người rồi.
Gân xanh nhảy tanh tách trên trán. Tên ghê tởm này, hắn cố ý.
Ta gọi lâu như thế mà vẫn có thể nhịn được.
Xung quanh Mộc Vĩnh có địa biểu của năm nhà ba phái hoặc một số thế lực tới nói chuyện. Thấy Mộc Vĩnh muốn gọi Lữ Thiếu Khanh ra, Ngao Trường Phong không vui lắm: “Ngươi gọi hắn làm gì?”
Sau trận chiến với quái vật, bên nhân tộc mất ba LuyệN Hư kỳ, điều này đã dọa cho các thế lực nhỏ của Trung Châu hoảng sợ.
Đối với điều kiện Mộc Vĩnh đưa ra lúc trước, chẳng mấy chốc các thế lực nhỏ của Trung Châu đã có được ý kiến nhất trí.
Yến Châu, cho Ma tộc là được. Tu sĩ Yến Châu không đồng ý, để bọn họ tự cướp lại đi. Mộc Vĩnh nhàn nhạt nói: “Khe hở, chỉ có hắn mới có thể bịt được.”
“Cái gì?” Ai nấy đều thất kinh, nhìn nhau mà không thể tin nổi.
“Thật sao?”
“Không thể nào!”
“Hắn chỉ là một tên gia hỏa hỗn đản, lại có thể bịt được khe hở ư?”
“Nói đùa sao? Một người của Châu bên ngoài lại có thể bịt được khe hở? Hắn có năng lực này sao?” Chờ đám người xôn xao chán rồi, Mộc Vĩnh mới tiếp tục lên tiếng: “Điều này, ta có thể dùng cái đầu trên cổ mình để cam đoan với các ngươi.” Đám người bắt đầu trầm mặc.
Bọn họ biết vào lúc này Mộc Vĩnh không cần phải đùa với mình.
“Hắn... làm sao hắn làm được?” Giản Văn Tài không nhịn được mà hỏi.
Ông ta không hiểu Lữ Thiếu Khanh lắm. Nhưng lại biết con trai con gái mình rất thân cận với Lữ Thiếu Khanh, là quan hệ bằng hữu.
Ấn tượng về Lữ Thiếu Khanh trong lòng Giản Văn Tài cũng không tệ lắm.
Mà còn có một thiên tài Kế Ngôn nữa, Giản gia chỉ hận không thể lôi kéo Lữ Thiếu Khanh về nhà mình.
A, hắn có năng lực như thế thì phải để cho nhi tử nghĩ cách lôi kéo hắn mới được. Hai mắt Giản Văn Tài sáng lấp lóe. Có được năng lực này nhưng rất khó lường.
Sau này nếu lại xuất hiện khe hở thế này nữa, không phải Giản giai sẽ kiếm tiền đến tê tay sao?
Đúng là một phúc tỉnh chính hiệu mà.
Mộc Vĩnh lắc đầu: “Không biết, nhưng chư vị, hắn có thể bịt lại, cũng có thể mở ra!” Một câu này khiến cho sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Giản Văn Tài lại càng thầm chửi “mẹ nó” trong lòng. Nếu có thể, ông ta còn muốn truyền tin cho nhi tử bảo nhỉ tử phải mau chóng rời khỏi Lữ Thiếu Khanh.
Tiểu tử kia, phiền phức lớn rồi.
Trong lòng Giản Văn Tinh gào thét. Đây không phải phúc tinh, mà là tai tỉnh.
Mị Đại cười hỏi: “Mộc Vĩnh công tử, ngươi có thể bảo hắn đi bịt khe hở lại không?” Mộc Vĩnh quan sát hết thái độ sấc mặt của mọi người, nụ cười lại càng sâu hơn: “Đương nhiên, nếu không ta cũng chẳng ở lại đây làm gì.” “Chư vị, đám quái vật này không có tình cảm, không cách nào giao lưu, mục đích tồn tại của chúng chỉ có một: hủy diệt.”
“Thánh tộc chúng ta thì khác, Thánh tộc chỉ muốn có nơi sống yên ổn ở đây.”
Ngao gia và Công Tôn gia càng gào thét lên: “Để cho hắn đi bịt khe hở đi.”
Trong ba Luyện Hư kỳ vẫn lạc có hai người là của Ngao gia và Công Tôn gia, bọn họ đau lòng muốn chết.
Cũng càng oán hận Lữ Thiếu Khanh sâu hơn. “Không thể để cho quái vật tiếp tục ào ra nữa.”
Đám người âm thầm gật đầu, chết mất ba cao thủ Luyện Hư kỳ đủ để khiến cho tất cả mọi người ở đây đầu sợ hãi. Không ai muốn để cho Luyện Hư kỳ của mình vẫn lạc nữa. Vẫn lạc một người, tổn thất đủ cho người còn sống khóc rống trong đêm rồi.
MỊ Đại nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh: “Nhưng hiện tại hắn vẫn không xuất hiện, làm sao bây giờ?” Nụ cười của Mộc Vĩnh vẫn không đổi, trí tuệ vững vàng, hắn ta cực kỳ tự tin: “Ta đã ở đầy, đương nhiên có biện pháp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận