Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1878

Chương 1878
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thần thức đáng sợ khiến thức hải của hắn ta đã xuất hiện tổn thương, lại tiếp tục, cả người hắn ta đều sẽ phế bỏ.
Thần thức khổng lồ vượt qua Luyện Hư kỳ khiến Vương Cảnh Sơ sinh lòng sợ hãi, không sinh ra lòng phản kháng.
Cuối cùng dưới hai tầng đau đớn, Vương Cảnh Sơ khuất phục.t
Hắn a không muốn chết, càng không muốn trở thành một tên phế nhân.
Không phải chỉ là muốn biết một chút tình báo sao? Nói cho hắn biết là được.
Lữ Thiếu Khanh vỗ tay, nói với Vương Cảnh Sơ mặt mũi sưng vù: “Sớm như vậy đi.”
“Ngươi xem, ta đánh đến mức tay ta đỏ hết rồi đây này!”
Con mọe nó!
Một cỗ nộ khí bay thẳng trán, Vương Cảnh Sơ hận không thể liều mạng với Lữ Thiếu Khanh.
Chưa từng thấy yêu thú vô sỉ như vậy.
Đánh người, còn nói nắm đấm của mình đau.
“Làm sao?” Lữ Thiếu Khanh trừng mắt với hắn ta một chút: “Không phục?”
“Không, không dám!” Vương Cảnh Sơ lập tức bị dọa đến trong lòng phát run, cúi đầu như chim cút.
“Đã phục đưa tay lên thề trước đi.”
“Thề, thể?”
Vương Cảnh Sơ sắc mặt khó coi, toàn thân trên dưới để lộ ra kháng cự.
Người tu luyện làm sao có thể tùy tiện thề như vậy chứ?
Hơi không cẩn thận, người sẽ bị phá hủy.
Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Ta hỏi ngươi một ít chuyện, ngươi nhất định phải thành thật trả lời.”
Vương Cảnh Sơ hít sâu một hơi, hắn ta có sự kiên trì của mình: “Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta không thể thề.”
“Chuyện ngươi hỏi chỉ cần không dính đến bí mật của tộc ta, ta sẽ như thực nói cho ngươi, ta có thể cam đoan.”
Lữ Thiếu Khanh không uy hiếp quá đáng, đồng ý với đề nghị của Vương Cảnh Sơ: “Cũng được.”
Vương Cảnh Sơ như vậy cũng không hề khác gì thề.
Chẳng qua tốt xấu gì cũng phải giữ chút thể diện cuối cùng.
Vương Sĩ ở phía xa nghe thấy xấu hổ không chịu nổi, trưởng lão Hổ tộc là đồ hèn nhát như vậy, hắn ta cảm thấy dường như Hồ Yên và Nguyên Tuần bên cạnh đều đang chê cười mình.
Hắn ta hừ một tiếng, cố ý nói: “Hổ tộc ta cho dù tài nghệ không bằng người cũng sẽ không thề thỏa hiệp.”
“Cho dù chết, cũng sẽ không thề.”
Vương Cảnh Sơ sưng mặt sưng mũi từ dưới đất đi lên, thấy mấy tiểu bối Vương Sĩ, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Mất mặt thú quá, quá mức mất mặt.
Vương Cảnh Sơ có kích động muốn diệt khẩu, đáng tiếc thân phận ba người bọn hắn quá đặc biệt, hắn ta muốn diệt khẩu cũng không dám.
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay với mấy người Vương Sĩ: “Nào, ba người các ngươi tới đây một chút.”
Ba người Vương Sĩ như lâm phải đại địch, lông tốc toàn thân dựng đứng từng cọng.
Cho dù là Hồ Yên đối mặt với Lữ Thiếu Khanh cũng không có cách nào duy trì trấn định.
Hiện tại khí tức Lữ Thiếu Khanh bình thường, nhìn không có chút gì bắt mắt.
Nhưng trong mắt ba người Vương Sĩ, Hồ Yên, Nguyên Tuần, dường như Lữ Thiếu Khanh là thiên địch của bọn hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể thôn phệ bọn hắn.
Ba người nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm ba người, tạo cho ba người áp lực to lớn.
Vương Sĩ cảm thấy mình rất mắc tiểu rồi.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Hồ Yên mở miệng trước, nàng ta cưỡng chế sợ hãi trong lòng, ép mình lộ ra nụ cười.
Đáng tiếc, hiện tại Hồ Yên cười trông vô cùng miễn cưỡng, không hề có chút dụ hoặc và mỹ lệ.
“Mộc Vĩnh công tử, hết thảy, đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Lữ Thiếu Khanh cười cười, ngược lại hỏi Vương Cảnh Sơ: “Là hiểu lầm sao?”
“Không sai, là hiểu lầm!” Vương Cảnh Sơ theo bản năng trả lời.
“Ngươi xem.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ngươi đang nói dối, cam đoan của ngươi không được rồi.”
Vương Cảnh Sơ vừa định nói chút gì, bỗng nhiên cảm thấy mắt tối sầm lại, một nắm đấm cực lớn xuất hiện ở trước mặt hắn ta, tim hắn ta giật thót, lại không kịp trốn tránh.
“Bốp!”
“A!”
Vương Cảnh Sơ kêu thảm một tiếng, bị một quyền rắn chắc của Lữ Thiếu Khanh đánh bay.
Hung ác tàn bạo như thế, mấy người Vương Sĩ nhìn thấy mà ứa mồ hôi lạnh.
Lữ Thiếu Khanh thu hồi nắm đấm, cười hỏi Hồ Yên: “Thế nào? Vẫn là hiểu lầm sao?”
Hồ Yên hơi há miệng, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Nàng ta như thế nào ngược lại lại tràn đầy sự hấp dẫn cực hạn.
Hồ Yên nhìn qua cười tủm tỉm, nhìn Lữ Thiếu Khanh đầy hiền lành hòa ái, tê cả da đầu.
Cái gọi là khẩu Phật tâm xà chẳng qua cũng chỉ thế thôi nhỉ?
Rốt cuộc hắn là yêu thú bản thể gì?
“A!”
Vương Cảnh Sơ phẫn nộ từ dưới đất đi lên, gầm thét: “Ngươi muốn làm gì?”
“Sĩ có thể giết, không thể nhục.”
“Ngậm miệng, ngươi thử hét chút nữa xem?” Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, dọa cho Vương Cảnh Sơ lập tức ngậm miệng lại.
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, mới lạnh lùng nói: “Đừng coi ta là đứa trẻ ba tuổi, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu không ta không ngại giết ngươi.”
Thần thức lan tràn ra, một áp lực trầm trọng trong nháy mắt giáng lâm.
Thần thức cường đại bao phủ bốn người Vương Cảnh Sơ.
Bọn hắn như ở dưới đáy biển, quanh tất cả đều là nước biển, áp lực cường đại khiến bọn hắn hít thở khó khăn, mỗi một tế bào trong cơ thể đều phải chịu đựng áp lực cực lớn.
Cơ thể Lữ Thiếu Khanh trong mắt bọn hắn bắt đầu trở nên vô hạn cao lớn, như là một tôn Sát Thần giáng lâm.
Ánh mắt lạnh như băng, sát ý lạnh thấu xương khiến bọn hắn run rẩy vì sợ hãi.
Đây tuyệt đối không phải thần thức Luyện Hư kỳ.
Vương Cảnh Sơ lại một lần nữa xác nhận, hắn ta gầm thét trong lòng, chẳng lẽ hắn là tồn tại Hợp Thể kỳ sao?
Ba chữ Hợp Thể kỳ to lướn khiến tia đấu chí sau cùng trong lòng Vương Cảnh Sơ biến mất, đầu hắn ta hơi rủ xuống, hoàn toàn không dám đối nghịch với Lữ Thiếu Khanh.
“Hừ!”
Cùng với một tiếng hừ lạnh, thần thức thối lui, áp lực biến mất, mấy người Vương Cảnh Sơ như nhặt được một mạng.
Ánh mắt bọn hắn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh đã mang theo sợ hãi.
Thần thức khủng bố như vậy, lần đầu tiên trong đời bọn hắn cảm nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận