Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1444: Có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động

Chương 1444: Có chuyện gì từ từ nói, đừng kích độngChương 1444: Có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động
"Giản Bắc, ngươi đến để nếm mùi đau khổ à?" Một tiếng hét lớn vang lên, chấn động như sấm, như ném một quả bom vào nơi này vậy.
Người tới chính là tộc nhân dòng chính Ngao gia, Ngao Đức.
Vẻ mặt Ngao Đức hung ác, một đôi mắt phẫn nộ quét qua nơi này, như một con mãnh hổ xông đến thôn phệ người 1a.
Nhưng không có ai để ý đến hắn ta, Giản Bắc bình tĩnh ngồi dưới mái đình.
Mặc dù hắn ta không muốn gây chuyện nhưng hắn ta không sợ Ngao Đức.
Thân phận của mọi người giống nhau, hơn nữa hắn ta còn mạnh hơn Ngao Đức một chút, cao hơn Ngao Đức một cảnh giới nhỏ.
Ngao Đức cảnh giới tầng sáu, hắn †a cảnh giới tâng bảy, một trung kỳ, một hậu kỳ.
Cho dù đánh nhau, Giản Bắc vẫn tự †in có thể thắng Ngao Đức.
Biểu hiện của Giản Nam thì càng lạnh nhạt hơn, ngồi xếp bằng bên cạnh bàn.
Sau khi Ngao Đức đi vào, nàng ta ngừng lột linh đậu.
Đường đường Giản gia đại tiểu thư, nàng ta không thể làm được chuyện giúp Lữ Thiếu Khanh lột linh đậu trước mặt mọi người.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại gõ bàn, ra hiệu nàng ta tiếp tục: "Yêu cầu này, không quá đáng." "Tiếp tục."
Giản Nam muốn cự tuyệt, Tiêu Y lại gần, nói khẽ với Giản Nam: " Nam tỷ tỷ, lột đi."
"Đây cũng là một loại rèn luyện, thật, tỷ tin ta đi, có lợi cho tỷ thật đấy."
Giản Nam liếc mắt nhìn qua Tiêu Y.
Nha đầu muội đang mở to hai mắt nói lời bịa đặt đúng không?
Lột linh đậu mà là rèn luyện cái quái gì? Có lợi cái quái gì?
Tiêu Y cười hì hì nháy mắt mấy cái với Giản Nam.
Giản Nam nhìn qua Tiêu Y cười cười, cuối cùng vẫn tiếp tục lột linh đậu.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, mỉm cười, đặt ánh mắt lên người Ngao Đức.
Ngao Đức tiến vào nhưng không ai để ý đến hắn ta khiến trong lòng hắn ta càng thêm tức giận.
Thực lực hắn ta mặc dù đứng hàng chót trong thế hệ trẻ nhưng thân phận không hề ở hạng chót.
Hẳn ta đi tới đâu mà không phải tiêu điểm khiến người người chen chúc.
Mà lần này, hắn ta tới đây lại không có ai thèm để ý đến hắn ta?
Đáng hận hơn là còn có người đang vùi đầu ăn cơm.
Ngao Đức tức giận đến mức suýt nữa xông lên làm nổ tung tiểu đình.
"Thật to gan, Giản Bắc, ngươi đến sỉ nhục Ngao gia chúng ta sao?”
Câu nói này Giản Bắc không thể không đáp lại.
"Ngao Đức, ngươi chỉ biết dựa vào tên tuổi Ngao gia để dọa người sao?"
"Chi bằng thế này, ngươi về nhà gọi người lớn nhà ngươi tới đây đi."
Lời này muốn Ngao Đức hiểu, đây là chuyện của thanh niên, đừng kéo người lớn vào.
"Nói, ngươi muốn làm gì?" Ngao Đức hét lớn, vẫn nổi giận đùng đùng, đăng đăng sát khí.
"Ca!" Đồng thời, Ngao Thương nằm dưới đất kêu lên một tiếng.
Ngao Thương và Ngao Tuyển nằm trên mặt đất, trên người bị Lữ Thiếu Khanh hạ cấm chế, không thể động đậy.
Ngao Đức thấy thế, khí tức trên người lại một lần nữa cuồng bạo, một cỗ khí lãng vô hình bộc phát.
"Rầm rầm!"
Dưới xung kích của cỗ khí lãng này xung quanh lần lượt bị hủy, tiểu viện lúc đầu thanh nhã trong nháy mắt đã thành một mảnh hỗn độn.
"Khinh người quá đáng, các ngươi đáng chết!"
Ngao Đức gầm thét một tiếng, bay thẳng đến tiểu đình.
Lữ Thiếu Khanh thờ ơ, Giản Nam cũng không có ý định xuất thủ.
Tiêu Y và ba con linh sủng còn đang vùi đầu ăn cơm.
Giản Bắc tê dại, nhưng không thể không đi ngăn Ngao Đức lại.
"Ngao Đức, ngươi muốn làm gì? Vừa đến đã muốn đánh nhau à?"
Lữ Thiếu Khanh cũng mở miệng: "Đúng vậy, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động."
Ngao Đức nghe thấy mấy câu này, cả người một lần nữa bùng nổ.
Khinh người quá đáng, chính là để nói về trường hợp này.
Ngao Đức gào thét: "Đáng ghét, ta phải làm thịt các ngươi."
Lúc Lữ Thiếu Khanh thấy Ngao Đức sắp bộc phát thì chậm rãi ung dung nói ra một câu: "Đánh đi, đánh nhau ở đây, đánh cho sập tửu lâu rồi, không biết cha ngươi có đánh chết ngươi không."
"Còn nữa, trong thành có cho phép đánh nhau không?”
Ngao Đức nghe vậy, khí thế lập tức trì trệ, hơi khôi phục tỉnh táo.
Nhữ thành nơi này không cho phép tùy tiện động thủ, muốn động thủ cũng phải đi đến nơi đặc biệt.
Ngao Đức cũng không muốn đánh nhau ở đây, phá hủy tửu lâu nhà mình.
Hảẳn ta lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó dự định đi cứu đệ đệ của mình. Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại vẫy tay, Ngao Thương và Ngao Tuyển như phàm nhân bay vào trong đình.
"Đừng nhúc nhích, còn cử động ta đánh chết hắn."
Giống như đạo tặc ép buộc con tin, Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng khiến Ngao Đức dừng lại.
Ngao Đức hai mắt phun lửa: "Ngươi muốn làm gì?"
Giản Bắc cũng lầm bầm trong lòng: "Đại ca, ngươi muốn làm gì?"
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ vài phần ngượng ngùng, giống như một chàng trai ngây thơ thẹn thùng: "Gần đây kinh tế khó khăn, muốn hỏi Ngao Đức huynh ít linh thạch để dùng."
Giản Bắc suýt nữa thì đâm đầu vào trong áo nhỏ bên dưới. Ngao Đức cũng chấn kinh.
Đây là ăn cướp hay tống tiền?
Duy chỉ có Ngao Lương đi theo phía sau là trên mặt lộ ra biểu cảm bình tĩnh.
Hắn ta không hề cảm thấy chấn kinh chút nào.
Mấy năm trước hắn ta từng bị Lữ Thiếu Khanh cướp rồi.
Hành động cũng giống y như vậy.
Tên tiểu tử khốn kiếp này không sợ chết sao?
Trong lòng Ngao Lương cảm thán.
Mặc dù hận không thể đánh chết Lữ Thiếu Khanh nhưng hắn ta cũng không thể không thừa nhận, lá gan Lữ Thiếu Khanh đủ lớn.
Hẳn ta còn dám dọa dẫm người Ngao gia, hơn nữa còn là Ngao Đức. Loại hành vi này nếu đặt ở bên ngoài, bị đánh chết cũng do hắn đáng đời.
Sau khi Ngao Lương cảm thán một phen, nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn một người chết, hừ, tự tìm đường chết.
Ngao Đức sau khi khiếp sợ, tựa hồ trở nên bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi là người phương nào?"
Đồng thời ánh mắt hắn ta đảo qua Giản Nam đang ngồi lột linh đậu.
Trong ánh mắt ấy mang theo phẫn nộ, đồng thời cũng có nghỉ ngờ.
Trong lòng hắn ta nghĩ thầm, rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh có thân phận gì mà có thể khiến Giản Nam lột linh đậu cho hắn, phụ vụ hắn như thị nữ.
"Bắc huynh gọi ta đại ca, ngươi cảm thấy ta là người như thế nào?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi lại.
Ngao Đức giật mình, cha của Giản Bắc hắn ta ở bên ngoài không cẩn thận trúng chiêu nên có con riêng? Chương 1445: Gần đây kinh tế căng thẳng, cần chút linh thạch để dùng
Ngao Đức nhìn thử cốt linh của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng không kìm được chửi thề.
Gừng càng già càng cay.
Tấm gương của ta.
Tin tức này nếu để cho cha ta biết, cha ta chắc chắn sẽ đi tìm ông ấy giao lưu kinh nghiệm.
Được rồi, cha ta vẫn luôn hi vọng sinh được một đệ đệ mạnh hơn ta, vẫn không nên nói với ông ta thì hơn.
Ngao Đức bên này trong lúc nhất thời tinh thần hóng chuyện dâng cao.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn ta nhìn về phía Giản Bắc, muốn biết càng nhiều chuyện bát quái hơn.
Giản Bắc lập tức bán đứng Lữ Thiếu Khanh: "Không, ta quen biết hắn không quá ba tháng, ta gọi hắn đại ca là vì một trăm triệu viên linh thạch."
Lộn xộn gì vậy, Ngao Đức nghe thấy liền nhíu chặt mày.
Nhưng, hắn ta không tin.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Vừa mới quen biết, Giản Nam sẽ bằng lòng phục thị hắn như vậy?"
Giản Nam là ai?
Người được xưng là thiếu nữ thiên tài gần ngang bằng với Mị Càn, giờ thiếu nữ thiên tài này đang ngoan ngoãn lột linh cho Lữ Thiếu Khanh, giống như một thị nữ.
Nói Lữ Thiếu Khanh không có chút lai lịch, ai mà tin2 Ngao Đức quát Lữ Thiếu Khanh: "Mặc kệ ngươi là ai, thả đệ đệ ta ra."
"Lấy linh thạch ra." Lữ Thiếu Khanh gõ bàn, chậm rãi, lộ vẻ bình thản: "Đệ đệ ngươi là dòng chính, năm trăm vạn viên linh thạch, tên còn lại chi thứ, ba trăm vạn viên linh thạch."
"Tổng cộng tám trăm vạn viên linh thạch, lấy ra."
"Ngươi chán sống à? Dám doạ dẫm ta?"
Biểu cảm của Ngao Đức một lần nữa nữa trở nên hung hăng, một cỗ sát khí từ trên người hắn ta tràn ra, trong nháy mắt bày khắp nơi này, không khí chung quanh lập tức hạ xuống, có chút thanh phong cũng giống như biến thành hàn phong gào thét giữa mùa đông, làm người ta trong lòng phát lạnh.
Lữ Thiếu Khanh kêu lên: "Ê, ê, đừng kích động, ở đây cho phép đánh nhau."
"Ngươi có đưa hay không?"
"Không đưa, ta phải đem người về đấy"
"Đến lúc đó ta khiêng hai người sống sờ sờ rêu rao qua phố, trước mắt bao người, người khác hỏi, ta cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật."
Uy hiếp, trắng trợn uy hiếp.
Ngao Đức hận đến mức sắp nghiến nát răng.
Bây giờ sau khi hắn ta tự cân nhắc một lượt thì dường như không có biện pháp nào tốt hơn.
Có vẻ như, chỉ đành ngoan ngoãn giao tiền?
Giản Bắc cũng phát hiện ra tình cảnh Ngao Đức hiện tại.
Động thủ, đây là trong thành, nơi đây lại là sản nghiệp nhà mình, không đánh được.
Hơn nữa, động thủ, Ngao Đức cũng không chiếm tiện nghi.
Có hai huynh muội Giản Bắc, Giản Nam ở đây, về thực lực hoàn toàn bị áp chế.
Giản Bắc đặt mình vào vị trí Ngao Đức suy nghĩ thay một chút, sau đó liền cảm thấy buồn nôn, rất buồn nôn.
Ngoại trừ giao tiền, không có biện pháp khác.
"Đáng ghét, ngươi nhất quyết muốn đối địch với Ngao gia ta?" Ngao Đức hắn †a không nghĩ ra được biện pháp tốt, chỉ có thể một lần nữa đưa Ngao gia ra.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, hết sức khinh bỉ: "Ngoại trừ cái này, ngươi không biết gì khác à?" Ngao Đức tức giận, hắn ta cũng không muốn treo Ngao gia bên miệng, nhưng đây không phải vì không còn cách nào khác sao?
Lữ Thiếu Khanh thấy Ngao Đức nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại, chỉ có thể nói tiếp: "Ngươi đi tìm người đi, đánh thăng người bên ta, ta sẽ thả bọn hắn."
"Nếu không, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn giao linh thạch."
"Được!" Ngao Đức tỉnh thần chấn động: "Ta đánh với ngươi một trận."
"Ngươi?" Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở: "Có thể, ngươi cùng Bắc huynh đánh đi, thực lực các ngươi không kém bao nhiêu đâu."
Giản Bắc kháng nghị: "Ta mạnh hơn hắn nhiều."
"Ngươi nói cái gì?" Ngao Đức giận dữ: "Nào, chúng ta đi Quyết Đấu các chiến một trận."
Quyết Đấu các, võ trường thi đấu của Nhữ thành.
Là một không gian do đại năng trước đây mở ra, có thể chiến đấu trong đó, cho dù Hóa Thần chiến đấu cũng có thể chống đỡ được.
Ngao Đức hận không thể đại chiến một trận với Giản Bắc, thực lực giữa hai người chênh lệch nhưng vẫn chưa đến mức Bát Giới có thể nắm chắc phần thắc.
Giản Bắc mới không muốn đánh: "Ta không muốn đánh."
"Đại ca, ngươi muốn đánh, tự ngươi lên đi."
"Ta cũng không muốn đánh, ta sợ đánh chết hắn." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu.
Ngao Đức nghe vậy, giận quá mà cười: "Ngươi sợ?”
Bỗng nhiên, một âm thanh từ bên ngoài vang lên: "Đức công tử, chỉ bằng để ta đấu đi."
Một bóng dáng cao lớn từ bên ngoài nhanh chân đi đến.
Hắn ta ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng vô cùng bá khí, mấy người Ngao Lương vội vàng nhao nhao tránh ra.
Người tới ánh mắt sắc bén, đi đến, đứng sóng vai với Ngao Đức.
Khí thế của hắn ta vô cùng bá đạo, không kém gì Ngao Đức.
Tiêu Y nhìn người tới, ngạc nhiên: "Trương Tòng Long?"
Lữ Thiếu Khanh nói thầm: "Thật là, buổi tối hôm nay tại sao toàn gặp được người quen?”
Người tới rõ ràng là người được vinh danh là người đứng thứ hai trong thế hệ trẻ Tê Châu, Đại sư huynh Quy Nguyên Các, Trương Tòng Long.
Trương Tòng Long so với trước đây, khí thế của hắn ta hiện tại hung hiểm hơn, khí tức cũng càng thêm cường đại.
Khí tức cường hãn khiến hắn ta như một con hung thú, tản ra uy áp tự thân không chút kiêng ky.
Hắn ta không nhìn bất kỳ ai ở đây, ánh mắt của hắn ta rơi lên người Lữ Thiếu Khanh.
"Lữ Thiếu Khanh, quả nhiên là ngươi."
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm vẫy tay: "Đồng hương, xin chào, đã lâu không gặp!"
Lữ Thiếu Khanh?
Giản Bắc Giản Nam giật mình. Giản Bắc quát lên: "Đại ca, ngươi không phải tên Mộc Vĩnh sao?"
Hèn hạ.
Lữ Thiếu Khanh thấy đã không cách nào che giấu được nữa rồi, chỉ có thể cười ha ha một tiếng: "Biệt danh ấy mà."
Trương Tòng Long cười lạnh không thôi: "Quả nhiên vẫn hèn hạ vô sỉ giống trước đây."
Lữ Thiếu Khanh nói với Trương Tòng Long: "Ngươi cẩn thận cái miệng một chút, đừng nói lung tung. Mọi người là đồng hương."
Ngao Đức cũng tò mò, hỏi Trương Tòng Long: "Hắn là ai?"
"Đệ tử Lăng Tiêu Phái Tê Châu, sư đệ Kế Ngôn, một tên vô sỉ hèn hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận