Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 422 - Ta trừ đẹp trai hơn hắn ta ra, cái gì cũng không bằng hắn ta



Chương 422: Ta trừ đẹp trai hơn hắn ta ra, cái gì cũng không bằng hắn taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh cười lạnh, ngữ khí lành lạnh: "Ngươi nghĩ rằng vì sao ta lại đánh ngươi gần chết?""Trong mắt ta, giá trị của ngươi còn không bằng quặng nô, nếu không phải vì muội muội ngươi, kết cục của ngươi là trở thành bồi luyện cho sự muội ta, loại có thể tùy ý đánh chết ấy."Giọng nói u ám, ánh mắt lạnh như băng của Lữ Thiếu Khanh, làm cho sân nhỏ vốn đang chìm đắm dưới ánh mặt trời tức khắc trở nên vô cùng u ám.Phương Ngọc ớn lạnh, thịt mỡ trên mặt gã run run, trong cơ thể sinh ra một cỗ sợ hãi.Đường Sách cũng vậy, theo ý gã, Lữ Thiếu Khanh giống như một con yêu thú mới vừa thức tỉnh, đang nhe răng tìm con mồi.Nếu bọn họ không nghe lời, chỉ có thể trở thành vong hồn trong tay Lữ Thiếu Khanh.Đường Sách vội vàng nói với Phương Ngọc: "Biểu huynh, thôi, huynh không phải đối thủ của tiền bối, Hiểu Hiểu biểu muội có tiền bối hỗ trợ, vị trí gia chủ đã nằm trong lòng bàn tay.""Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vẫn nên ủng hộ Hiểu Hiểu biểu muội làm gia chủ thì tốt hơn.""Hiểu Hiểu biểu muội cũng sẽ không cô phụ huynh."Đường Sách là thiên tài của Đường gia, gã được Đường gia bảo vệ chặt chẽ.Đạo tâm của gã thậm chí còn không bằng Tiêu Y lúc trước.Lần này, gã tới Phương gia, xem như lần đầu tiên Đường gia để cho Đường Sách ra ngoài trải nghiệm một mình.Nhưng mà lần đầu tiên ra ngoài trải nghiệm, đã gặp Nguyên Anh Lữ Thiếu Khanh.Hơn nữa còn là loại người hết sức hung tàn nữa chứ.Cảnh giới thực lực mà gã luôn lấy làm tự hào không chịu nổi một kích trước mặt người ta.Gã rất sợ.Dù gì thì giữ được tánh mạng của mình cũng tốt hơn là biến thành một thi thể ở đây.Phương Ngọc tức muốn chết, thịt mỡ trên mặt run rẩy không ngừng: "Ta tìm đệ tới hỗ trợ, không phải bảo đệ hỗ trợ khuyên bảo ta."Biểu đệ này thiệt là không đáng tin, trước khi tới còn thề thốt nói là mình lợi hại lắm.Kết quả thì sao, bây giờ đúng là rất lợi hại, lật mặt lợi hại đó.Đường Sách hỏi gã một câu: "Biểu huynh, huynh nói đi, có tiền bối ở đây, huynh lấy cái gì tranh với Hiểu Hiểu biểu muội?""Dù cho ta trở lại Đường gia, thì thế nào?"Phương Ngọc im lặng, đúng vậy, hiện tại xem ra gã đúng là không có cơ hội gì rồi.Trừ phi gã có thể tìm được một người có cảnh giới Nguyên Anh đến giúp gã.Nhưng cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.Phương Hiểu biết, lúc này nàng ta nên ra mặt, nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, có thể để cho ta nói mấy câu với ngũ ca hay không?"Sau khi được chấp thuận, Phương Hiểu dẫn Phương Ngọc sang bên cạnh khuyên bảo.Lữ Thiếu Khanh vẫn bắt chéo hai chân trên nóc nhà như cũ, muốn hừ hai câu, lại nhận ra có một đôi mắt đang nhìn hắn.Lữ Thiếu Khanh buồn bực, ánh mắt này không phải thuộc về ai khác, mà là Hạ Ngữ.Hạ Ngữ đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn Lữ Thiếu Khanh trên nóc nhà, mỉm cười, vân đạm phong khinh: "Lữ sư đệ, không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà đệ đã bước vào Nguyên Anh kỳ rồi."Mặc dù là Hạ Ngữ, cũng vô cùng tò mò.Không tới một năm trước, là lần đầu tiên nàng gặp Lữ Thiếu Khanh, mời Lữ Thiếu Khanh cùng thăm dò bí cảnh.Tuy Lữ Thiếu Khanh thể hiện thực lực cực mạnh, nhưng lúc ấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh chỉ có Kết Đan tầng bảy, còn thấp hơn nàng một cảnh giới nhỏ.Hiện tại, hắn đã bỏ nàng lại sau lưng, trở thành tu sĩ Nguyên Anh.Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Khó lắm, ta cũng không muốn, ai ngờ đi du lịch một chuyến, sau đó đột phá luôn."Dựa theo Lữ Thiếu Khanh suy đoán, mình sẽ mắc kẹt tại Kết Đan tầng chín một năm nửa năm, rồi mới từ từ tiến vào Nguyên Anh.Ai ngờ hắn lại vào động thiên hung địa, quan sát hai vị Hóa Thần đánh nhau, ngộ đạo.Hạ Ngữ chỉ muốn đánh người thôi.Không tới một năm ngươi đã liên tục vượt qua ba cảnh giới nhỏ, ngươi còn nói khó?Ngươi bảo những người tiêu tốn mấy năm, mười mấy năm thậm chí trên trăm năm mới đột phá làm sao mà chịu nổi?Ngươi làm bộ làm tịch như vậy kiểu gì cũng sẽ bị đánh chết.Hạ Ngữ buồn bực, im lặng một hồi, mới nhíu khẽ đôi mày, cười khổ nói: "Khó trách Kế Ngôn sư huynh lại coi trọng ngươi như vậy."Chỉ có yêu nghiệt mới có thể làm yêu nghiệt tôn sùng, tin phục.Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: "Ngươi đừng tin hắn ta, hắn ta chỉ toàn nói xằng nói bậy.""Ta đẹp trai hơn hắn ta ra, những cái khác đều không bằng hắn ta, hắn ta mới là người lợi hại nhất, ngươi muốn tìm người hỗ trợ hoặc là cái gì khác, ngươi cứ việc đi tìm hắn ta."Hạ Ngữ dở khóc dở cười, cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới bày ra giọng điệu ghét bỏ này khi nói về Kế Ngôn.Lữ Thiếu Khanh đang nói chuyện với Hạ Ngữ, Tiêu Y lại cười hì hì nhảy lên nóc nhà.Nàng nói với Hạ Ngữ: "Hạ Ngữ sư tỷ, Nhị sư huynh cũng rất lợi hại, tỷ đừng mắc mưu của huynh ấy.""Muội im miệng không nói lời nào không ai xem muội là kẻ câm điếc." Lữ Thiếu Khanh tức giận, Tiêu Y lúc nào cũng giúp đỡ người ngoài, sau khi nói xong hắn lại tung chân giẫm nàng khỏi nóc nhà.Hạ Ngữ nhìn thấy Tiêu Y sờ mông ngoan ngoãn chạy sang một bên chờ đợi, khe khẽ lắc đầu.Cũng chỉ có Lăng Tiêu phái mới có thể bao dung như vầy, có thể bao dung cho người như Lữ Thiếu Khanh.Hạ Ngữ lại thuận thế hỏi một vấn đề: "Lữ sư đệ, chừng nào các ngươi đi?"Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua chỗ của Phương Hiểu, nói: “Đợi Phương lão bản lên làm gia chủ thì ta đi ngay.""Mục đích ta tới đây lần này chủ yếu là giúp Phương lão bản lên làm gia chủ, hiện tại xem ra, chắc là cũng nhanh thôi."Trong lòng hắn thầm nghĩ, ngọn nguồn phiền phức như ngươi ở đây, ta chỉ ước được rời khỏi Lai Thành ngay tức khắc.Ánh sáng chớp lóe trong tay Hạ Ngữ, một tấm lệnh bài xuất hiện.Tiêu Y thấy thế, nhịn không được ồ lên một tiếng.Lữ Thiếu Khanh cũng thấy được, đây là bằng chứng diện thí nhập học học viện Trung Châu.Hạ Ngữ lấy ra, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy Tiêu Y ồ lên một tiếng, trong lòng lập tức đoán ra nguyên do."Lữ sư đệ, người của Trung Châu đi tìm đệ rồi hả?"Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đi tìm Đại sư huynh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận