Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 109 - Thần niệm Nguyên Anh (tt)



Chương 109: Thần niệm Nguyên Anh (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSắc mặt Tiêu Y trắng bệch, nhìn hư ảnh to lớn, thậm chí nàng có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đình trệ lại.“Thật… thật là khủng bố.”Tiêu Y nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, nhịn không được mà lo lắng vô cùng.“Đại, Đại sư huynh, huynh muốn ra tay không? Tranh thủ ra tay đi, Nhị sư huynh huynh ấy, huynh ấy không chịu được.”Tiêu Y mong ngóng trông Đại sư huynh ra tay, Kết Đan kỳ đã có thể làm thịt Nguyên Anh, bây giờ Kế Ngôn đã là Nguyên Anh, đối phó với kẻ địch trước mắt chắc hẳn dễ như trở bàn tay.Nhưng mà!Kế Ngôn thả lỏng, khôi phục như thường, mây trôi nước chảy, kiếm sau lưng tra keng vào vỏ.“Không sao đâu, nhìn xem đi.”Kế Ngôn nhàn nhạt cười.Tiêu Y không rõ, đến lúc này mà huynh còn cười được nữa sao?Hay là, huynh không thương Nhị sư huynh?Hay là, huynh vẫn canh cánh trong lòng chuyện ở bí cảnh kia?Không nên đâu, người bụng dạ hẹp hòi là Nhị sư huynh chứ đâu phải huynh.Lúc này, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh truyền tới.“Lão già, ngươi hù dọa ai?”Giọng nói không hề có sợ hãi, chỉ có bi phẫn nồng đậm.“Quả nhiên là chuyện gì cũng có thể xảy ra, người trẻ tuổi chiến đấu với nhau, ông lại nhúng tay vào, ông không biết xấu hổ như thế mẹ ông có biết không? Lão bất tử, ông rảnh quá thì đi kiếm việc gì mà làm đi, chuyện hay không làm, lại đi làm cái việc không cần mặt mũi này.”Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tân Chí, mắng to: “Đánh không lại thì gọi người, ngươi giỏi lắm à? Cứ đàng hoàng mà đi chết không được hay sao? Điểm Tinh Phái các ngươi chẳng những là môn phái quỷ nghèo mà còn là môn phái không cần mặt mũi nhất. Không biết xấu hổ, dùng linh phù của ta, còn đi gọi người? Có cần mặt mũi nữa không? Ngươi đứng yên đó đừng nhúc nhích, bây giờ ta sẽ đến chém chết ngươi ngay lập tức.”Càng nói Lữ Thiếu Khanh càng phẫn nộ cuối cùng nổi giận lôi đình, dứt khoát rút kiếm tiến tới.Kiếm ý kinh khủng lại tràn ra, bao phủ lấy Tân Chí.Tiêu Y cúi đầu, trong lòng cảm thấy xấu hổ sâu sắc.Nàng đang kiểm điểm chênh lệch về độ dày da mặt của mình với Nhị sư huynh.Nhị sư huynh gọi người trước đấy, ấy vậy mà giờ không đỏ mặt sang sảng chỉ trích đối phương không cần mặt mũi.Nhưng mà!Tiêu Y rất khó hiểu, lúc này Nhị sư huynh còn không chạy về tìm Đại sư huynh, nhờ Đại sư huynh ra tay sao?Vì sao đột nhiên anh dũng thế?“Nhị sư huynh, hắn không sợ sao?”Tiêu Y không nhịn được mà hỏi.Kế Ngôn nói: “Sợ. Bây giờ hắn đang sợ muốn chết.”Kế Ngôn cười thật tươi, nhìn thế nào cũng thấy như đang cười trên nỗi đau của người khác.Tiêu Y vẫn không hiểu, mắt to chớp chớp cực kỳ không hiểu.Tiểu Hồng dựa vào đầu Tiêu Y cũng vậy. Đại Ma Vương kia cũng có lúc sợ sao?Nhưng Kế Ngôn cười tức là chuyện này không nghiêm trọng.Tiêu Y cảm thấy vẫn nên thỏa mãn sự tò mò của mình trước đã.“Đại sư huynh, chuyện gì xảy ra vậy?”Kế Ngôn lại hỏi Tiêu Y: “Bình thường Nhị sư huynh của ngươi làm việc thế nào?”Tiêu Y nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Sư phụ từng nói Nhị sư huynh không bao giờ làm việc vô nghĩa.”Nàng cũng công nhận. Nàng tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh lâu như thế nhưng chưa từng thấy hắn làm chuyện gì mà không có mục đích. Đương nhiên, hai vạn chữ tâm đắc kia chắc chắn là chuyện vô nghĩa rồi.Kế Ngôn lắc đầu nói: “Ta không hỏi cái này. Ta hỏi hắn đối với kẻ địch thế nào?”Câu này thì dễ trả lời, Tiêu Y đáp: “Quả quyết dứt khoát, tuyệt đối không mềm lòng, còn nữa, nhổ cỏ phải nhổ tận tốc.”Kế Ngôn gật đầu: “Không sai. Hắn không thích phiền phức, nên để tránh phiền phức, gặp phải địch nhân nhất định hắn sẽ nhổ cỏ tận gốc.”Tiêu Y như hiểu ra một chút, nàng quay lại nhìn Tân Chí đang chiến đấu với Lữ Thiếu Khanh, hỏi lại: “Nhị sư huynh cũng đang nhổ cỏ tận gốc sao?”Kế Ngôn đáp: “Người tên Tân Chí kia được tu sĩ Nguyên Anh kỳ để lại một đạo thần niệm trong cơ thể. Nếu sinh mệnh gặp nguy hiểm, thần niệm sẽ kích phát ra, bảo vệ cơ thể an toàn. Thần niệm lưu lại trong cơ thể không có liên quan tới bản thể nhưng nếu thời gian trôi qua lâu sẽ bị bản thể cảm ứng được, cũng từ đó biết được những chuyện xảy ra ở nơi này.”Tiêu Y hiểu ra, quay sang nhìn Lữ Thiếu Khanh đang chửi bới.“Nhị sư huynh muốn tiêu diệt đạo thần niệm này sao?”“Không sai. Nếu không, hắn sẽ bị một Nguyên Anh để mắt tới. Ngươi nói xem hắn có sợ không?”Tiêu Y im lặng.“Nhưng với tính cách của Nhị sư huynh, huynh ấy nên quay về bên cạnh Đại sư huynh mới đúng.”Kế Ngôn cười ha hả: “Hắn biết ta sẽ ra tay, nên sẽ không tìm ta.”Khuôn mặt lạnh lùng có vẻ đắc ý.Tiêu Y thấy vậy, chỉ có thể thầm thở dài.Hai vị sư huynh tương ái tương sát, như con giun trong bụng đối phương vậy, hiểu rõ người kia từng tí một.Nhưng Tiêu Y lại tò mò hỏi “Vì sao Đại sư huynh không ra tay?”“Hắn có thể giải quyết đối thủ, vì sao ta phải ra tay?”Tiêu Y hít một ngụmk khí lạnh. Đây là thần niệm của đại năng Nguyên Anh kỳ lưu lại đó.Mặc dù thần niệm không thể phát huy toàn bộ thực lực của bản tôn. Nhưng cũng là thứ mà một Kết Đan kỳ nho nhỏ không thể đối phó được.Nhị sư huynh mạnh vậy sao?Quả nhiên mình vẫn coi thường Nhị sư huynh.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh vô cùng bi phẫn.Đang đánh nhỏ, tự nhiên lại biến thành già.Có ai bắt nạt người khác thế không?Người mình gọi tới thì thờ ơ, người đối phương gọi ra thì ra sức như thế.Sao mình lại thảm thế chứ?“Lão bất tử, đi chết đi!”Lữ Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi bi phẫn không hiểu.Trường kiếm bổ ra, kiếm ý khuấy động, toàn bộ thiên địa đều tràn ngập kiếm ý cuồng bạo.Kiếm ý ngang ngược phá hủy tất cả xung quanh, đại địa bị cày đi mất một tầng đất, bạo ngược lao đến muốn bao phủ Tân Chí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận