Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2259: Chương 2259

Chương 2259: Chương 2259Chương 2259: Chương 2259
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Đừng mà.” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi: “Huynh đừng có xúc động. Đừng có nghĩ quần thế.”
“Huynh cho rằng Hoang thần thật sự sẽ giống với hóa thân của nó sao?”
Kế Ngôn cúi đầu nhìn tay mình, Đế Kiếm trên tay hắn ta đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Kế Ngôn siết chặt nắm đấm: “Hoang thần, đáng chết!” “Đúng là đáng chết.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y, nói: “Huynh xem, sư muội còn đang đột phá, không biết thiên kiếp có đến không nữa, tới hộ pháp đi.”
“Còn nữa, huynh biết Hoang thần có cảnh giới gì không?” “Đại Thừa kỳ đấy, có biết Đại Thừa kỳ là gì không? Chính là cấp độ thổi một cái cũng có thể chơi chết chúng ta đấy.” “Huynh và ta còn chưa tới đại thọ trăm tuổi đâu, đừng có nghĩ quần.”
Lữ Thiếu Khanh tận tình thuyết phục.
Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi trêu chọc kẻ địch cường đại. Gia Cát Huân nhìn Kế Ngôn, biểu hiện của hắn ta khiến nàng ta mê muội, cũng không nhịn được mà khuyên nhủ: “Kế công tử, Hoang thần là Đại Thừa kỳ, sức mạnh vô địch, không dễ đối phó đâu.” Gia Cát Huân đi theo Lữ Thiếu Khanh, cũng từng gặp Hoang thần, sức mạnh ấy khắc ấn thật sâu trong lòng nàng ta, nàng ta hiểu rõ Hoang thần cường đại và đáng sợ cỡ nào. Lữ Thiếu Khanh cực kỳ đồng tình: “Đúng vậy, ngươi xem, người ta đã hơn trăm tuổi, hai trăm tuổi còn như thế, huynh nên học tập một chút.” “Phải biết tiến thối mới có thể sống lâu hơn được.”
Gia Cát Huân tức giận.
Không biết không thể tùy tiện nói tuổi tác của nữ nhân ra à? Theo bản năng, Gia Cát Huân mài răng kèn kẹt, chỉ hận không thể nhào tới cắn chết Lữ Thiếu Khanh ngay lập tức. Ta bao nhiêu tuổi liên quan gì tới ngươi?
Kế Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, nơi này đã bị ngăn cách với bên ngoài nhưng dường như hắn ta có thể cảm nhận được Hoang thần sâu trong hư không.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục thuyết phục: “Không phải chỉ là Hoang thần thôi sao?” “Bây giờ về đi đã, về rồi tiềm tu một ngàn mấy trăm năm rồi lại tới xử lý nó.”
“Quân tử báo thù, ngàn năm không muộn. Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt.” “Huynh và ta đều là thiên tài, đến khi ấy vô địch rồi lại đi ra, xử lý Hoang thần còn không phải dễ như trở bàn tay sao?” Lời này khiến cho Gia Cát Huân và cây ngô đồng bên cạnh trợn trắng mắt.
Mặc dù hai huynh đệ các ngươi là thiên tài, nhưng có thể không nói như vậy được không?
Nghe thôi cũng thấy vô sỉ. Kế Ngôn không kiên nhẫn: “Dông dài!"
Lữ Thiếu Khanh nhức nhức đầu: “Không phải chứ? Rốt cuộc huynh với nó có thù oán gì?”
Muốn đi trêu chọc Đại Thừa kỳ cơ, nghĩ thôi cũng phấn khích rồi.
Kế Ngôn lần nữa siết chặt nắm đấm của mình: “Đế Kiếm giúp ta.”
Lữ Thiếu Khanh càng đau đầu hơn, thậm chí là bất mãn: “Giúp huynh, chứ không có giúp ta. Ta không được chia tí lợi ích nào hết.”
Ta đầu có thích tu luyện từ từ thăng cấp đâu.
Ta muốn tu luyện còn phải móc linh thạch ra đây này, số ta khổ quá mà.
Cùng là người mà số mệnh khác nhau nhiều quá.
Kế Ngôn nhìn hắn một lát, chỉ chỉ Mặc Quân kiếm trong tay hắn. Lữ Thiếu Khanh tức chết thôi, đưa tay búng Mặc Quần kiếm.
“Ăn hàng, chỉ có biết ăn!” Càng quan trọng hơn là, có đồ ăn mà không biết chia cho lão đại ta đầy.
“Ôi chao!”
Lữ Thiếu Khanh chẳng biết làm sao, đành thở dài một tiếng.
Kế Ngôn nhìn thoáng qua nơi này rồi bay lên trời, bỏ lại một câu: “Đi thôi!” Không có Lữ Thiếu Khanh đi theo, trong lòng Kế Ngôn cũng không tự tin.
“Ma đản!”
Lữ Thiếu Khanh ôm đầu, cực kỳ bất đắc dĩ: “Gia hỏa không cho người ta bớt lo.”
Sau đó, hắn bố trí mấy trận pháp cho Tiêu Y rồi cũng rời đi theo.
Chỉ để lại Gia Cát Huân cùng cây ngô đồng hai mặt nhìn nhau.
Hai người liếc nhìn nhau, đầu thấy sự ngơ ngác trong mắt đối phương. Thật lâu sau, cây ngô đồng mới dám mở miệng hỏi: “Bọn họ muốn đi đối phó với Đại Thừa kỳ thật à?”
Gia Cát Huân ngơ ngác gật đầu: “Hình như thế.”
Gia Cát Huân tỉnh táo lại chỉ có thể ôm đầu, cảm thấy không thể tin nổi.
Quá là.... Khác thường.
Nói đi đối phó với Đại Thừa kỳ là đi đối phó với Đại Thừa kỳ luôn được, cứ như muốn đi đối phó với Luyện Hư kỳ vậy. Cả hai sư huynh đệ đầu không bình thường.
Thế giới này không phải thế giới bình thường.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn xuyên qua trong hư không, từ xa xôi trong hư không loáng thoáng có uy áp kinh khủng lan tới.
Hư không phong linh xung quanh đã biến mất từ lâu, không còn tăm tích gì nữa, không biết đã chạy trốn hay thế nào.
Hư không phong bạo liên quan cũng biến mất theo, cho nên trong hư không đen kịt võ cùng yên tĩnh. Lữ Thiếu Khanh đi theo bên cạnh Kế Ngôn luôn mồm lao thao: “Đại Thừa kỳ đấy, kinh khủng lắm, huynh thật sự không định suy tính một chút à”
Kế Ngôn coi như không nghe thấy gì, lao về phía thủy linh đang chiến đấu với Hoang thần.
Hai người chỉ tới gần rồi dừng lại.
Còn cách trận chiến kia cả ngàn vạn dặm, nhưng sóng năng lượng dao động truyền tới cũng tràn đầy uy lực đáng SỢ. Hai người cảm nhận được áp lực sâu sắc, không tiếp tục tới gần nữa, nhưng ở đây bọn họ cũng có thể cảm nhận được trận chiến giữa hai bên.
Dùng thaagn thức quan sát, cả hai phát hiện được thủy linh bắt đầu không ổn rồi, đã rơi xuống thế hạ phong. Thủy linh cùng Hoang thần như hai mặt trời một trắng một đen đang kịch liệt đối đầu.
Vô số hư không phong bạo đang điên cuồng đối đầu. Mặc dù khí tức của thủy linh mạnh hơn Hoang thần một chút nhưng nó lại không am hiểu chiến đấu.
Hoang thần thì khác, biểu hiện của nó cực kỳ hung mãnh lăng lệ.
Nó thôi động hư không phong bạo, thường xuyên tìm được sơ hở của đối phương mà tấn công khiến kẻ địch bị thương.
Thậm chí đôi khi còn trực tiếp va chạm với thủy linh, khiến cho thủy linh phải trốn tránh. Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn quan sát một lát thì không nhịn được mà nhíu mày nhận xét: “Thủy linh khá là vô dụng nhỉ.” Kế Ngôn tỏ ý đồng tình, chỉ ra khuyết điểm của thủy linh: “Không đủ kinh nghiệm chiến đấu, không am hiểu chiến đấu.”
“Phiền phức, ngươi định làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận