Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 349 - Tiểu mộc kiếm của Kế Ngôn



Chương 349: Tiểu mộc kiếm của Kế NgônNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgươi đánh không lại Nhị sư huynh nhà ta, ngươi nhận thua không được sao?Lại tới bắt nạt ta.tính là hảo hán gì chứ?Nụ cười trên mặt Cận Hầu biến mất, gã lạnh lùng nói: “Đi ra đánh một trận đi!”Ngươi đã muốn để nha đầu thối này đi tìm cái chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.Gã nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhưng đao kiếm không có mắt, nàng mà chết ngươi đừng có hối hận.”Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Chết thi chết, tài không bằng người, chết cũng xứng đáng.”Tiêu Y tái mét. Không phải Nhị sư huynh bị người ta đoạt xá chứ?”Vì sao lại đối với ta như vậy? Chẳng lẽ Nhị sư huynh không thích sư muội đáng yêu sao?“Vậy tốt rồi!”Cận Hầu lại cười, nụ cười thâm sâu lần nữa khiến cho Tiêu Y muốn quay đầu chạy trốn.“Đi thôi! Một chiêu giải quyết gã!”Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ bả vai Tiêu Y, nhét một thứ vào trong tay nàng.Tiêu Y nhìn thấy thứ trong tay, hai mắt sáng lên.Cận Hầu bên này như vừa nghe được chuyện cười buồn cười nhất.Gã cười thật sự: “Một chiêu? Ngươi cho rằng một chiêu liền có thể đánh bại ta sao?”Cận Hầu ngoài thì cười, nhưng sát ý trong lòng càng tăng vọt.Một kiếm vừa rồi của ngươi kia cũng không giết được ta, tiểu nha đầu này chỉ là Trúc Cơ kỳ lại có thể đánh bại ta sao?Bên này Tiêu Y nhận được vũ khí bí mật của Lữ Thiếu Khanh, mạnh mẽ mười phần.Lo lắng sợ hãi trong lòng biến mất sạch sành sanh, nàng đứng dậy kêu lớn: “Tới đi, cho ngươi xem sự lợi hại của ta.”Tuyên Vân Tâm đứng xem cũng rất câm nín. Thế này quá khinh thường đối thủ rồi.Họ thật sự cho rằng Cận Hầu chỉ là người bình thường thôi sao?”Thân là Đại sư huynh Điểm Tinh Phái, không có chút chân tài thực học làm sao phục chúng được?Tuyên Vân Tâm không thấy hành động nhỏ của Lữ Thiếu Khanh, không biết hắn có cho Tiêu Y vũ khí nên rất thắc mắc.Nàng ta không dám khinh thường Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh đã nói vậy không chừng hắn còn có hậu chiêu, còn cụ thể là gì thì nàng ta không rõ.Khi Cận Hầu chuẩn bị ra tay, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên lên tiếng ngăn lại.“Chậm đã!”Quả nhiên.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt thâm thúy. Quả nhiên ngươi vẫn còn hậu chiêu, giờ muốn cho mọi người xem sao?Lữ Thiếu Khanh nói: “Đúng rồi, giao tiền khiêu chiến chưa?”Tuyên Vân Tâm chợt cảm thấy bực bội. Tên hỗn đản này quá ghê tởm.Còn tưởng là có hậu chiêu gì chứ. Thì ra là tham tài.Hỗn đản!Trước đó Lữ Thiếu Khanh từng bảo nàng ta viết thư gửi về gọi đệ tử Điểm Tinh Phái tới cứu mình.Khi đệ tử Điểm Tinh Phái tới, dù là Tiêu Chiến với Tiêu Y hay Lữ Thiếu Khanh cũng đều phải giao ra một ngàn viên linh thạch hạ phẩm mới có thể đánh nhau.Rốt cuộc tệ hỗn đản nhà ngươi thèm linh thạch đến mức nào chứ?Tuyên Vân Tâm rất phiền muộn, nhưng cũng hiểu ra một điều.Đối mặt với tên hỗn đản này, tuyệt đối không thể phỏng đoán theo lẽ thường.Tiêu Y nghe vậy, đưa tay ra với Cận Hầu: “Không sai, giao linh thạch cho ta.”“Ngu xuẩn, đưa linh thạch cho ta.”Lữ Thiếu Khanh ở phía sau sửa lời của Tiêu Y.Xông pha chiến đấu ngươi làm đi, linh thạch để ta tới.Cận Hầu giận dữ: “Đi chết đi!”Quỷ nghèo, chưa từng thấy linh thạch sao?Cận Hầu cho rằng hành động này là sỉ nhục mình hơn.Dưới cơn phẫn nộ, gã mặc kệ Tiêu Y yếu hơn mình mà ra tay trước.Lại là một tấm linh phù tứ phẩm xuất hiện.Hỏa diễm ngập trời càn quét bùng ra, lửa cháy ngập trời lao về phía Tiêu Y.Lữ Thiếu Khanh phía xa xa nhìn thấy thì mắng to: “Hỗn đản!”Tuyên Vân Tâm thật sự không nhịn được.Linh phù tứ phẩm là cha là nương của ngươi sao?Dùng một lần ngươi lại mắng một lần!Ngươi kích động cái cọng lông à.Nàng ta hằm hằm nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Linh thù tứ phẩm còn không cho phép dùng sao?”Điểm Tinh Phái am hiểu dùng linh phù chiến đấu, không dùng linh phù thì dùng cái gì?Không cho dùng linh phù tứ phẩm, chẳng lẽ lấy linh phù tam phẩm ra đánh?Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng nói: “Không cho dùng. Nó là của ta!”“Một tấm linh phù tứ phẩm bằng mấy vạn viên linh thạch.”Lữ Thiếu Khanh nwh thế khiến cho Tuyên Vân Tâm cảm thấy mình không nổi điên chửi tục thật sự là quá có tố chất rồi.Nàng ta lạnh lùng nói “Ngươi có lo lắng nó cũng không phải linh phù, linh thạch thuộc về ngươi, không bằng lo cho sư muội của ngươi đi.”Thực lực của Cận Hầu vượt xa Tiêu Y nhiều lắm.Hiện tại trong lòng Cận Hầu đang tràn ngập sát ý vô tận, gã sẽ không vì thực lực của Tiêu Y yếu hơn mình mà hạ thủ lưu tình.Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì mỉm cười.Không lo lắng chút nào.Tuyên Vân Tâm thấy vậy, đang muốn mắng Lữ Thiếu Khanh là đồ vô lương tâm mấy câu, chợt bên Tiêu Y có động tĩnh.Một cỗ kiếm ý kinh khủng khuếch tán ra.Kiếm ý phong mang như Kiếm Thần đích thân hạ phàm, bao phủ hết thảy.Cảm nhận được như có vô số kim đâm vào da, Tuyên Vân Tâm biến sắc.Nàng ta rất quen thuộc với cỗ kiếm ý này, khiếp sợ không nhịn được mà hô lên: “Kế Ngôn?”Không sai. Cỗ kiếm ý này chính là của Kế Ngôn.Tuyên Vân Tâm hoảng sợ ra mặt. Hẳn là Kế Ngôn đã âm thầm ra tay.Khi nàng ta nhìn sang Tiêu Y thì ngây ra.Trong tay Tiêu Y cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ, nhẹ nhàng bổ một kiếm vào ngọn lửa phô thiên cái địa như vô số rồng lửa gào thét lao tới.Trong chốc lát.Nhật nguyệt vô song, thiên hôn địa ám.Dường như thế gian đã tan biến tất cả, cả đất trời chỉ còn một kiếm tồn tại vĩnh viễn.Một kiếm này khai thiên tích địa, cũng hủy thiên diệt địa.Linh phù tứ phẩm tương đương một đòn tấn công của Nguyên Anh, nhưng trước mặt một kiếm này.Không là gì cả.Lửa cháy ngập trời gặp phải kiếm ý kinh khủng đều bị dập tắt, cuốn ngược trở về, như muốn trốn tránh kiếm ý kinh khủng này.Cuối cùng, trong ánh mắt khó tin của Cận Hầu, linh phù tứ phẩm nổ vang ầm ầm, hóa thành tro tàn đầy trời.Càng khiến cho da đầu Cận Hầu tê dại đi là.Uy thế một kiếm này không giảm, tiếp tục lao tới tấn công gã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận